Sau khi Lăng Y Mộc rời đi, Dịch Quân Phi nhìn căn hộ cho thuê nhỏ.
hẹp lại cảm thấy có phần trống trải.
Anh cầm chiếc khăn quàng cố cô để trên bàn, đeo lên cố, khóe.
môi hơi cong lên.
Khi Dịch Quân Phi bước ra khỏi nhà trọ, Cao Kiến Vĩ đã chờ anh ở.
bên ngoài từ lâu.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ông chủ nhà mình, cả người anh ta ngẩn ra.
Xưa nay tổng giám đốc chưa bao giờ thích mang khăn quàng cổ, thế mà bây giờ lại đang đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng.
Hơn nữa, khi Dịch Quân Phi đến cần, Cao Kiến Vĩ nhìn thử sợi len và cách đan trên khăn quàng cổ, gần như có thể kết luận, đây là chiếc khăn quàng cổ được đan thủ công.
Chiếc khăn quàng cổ được đan thủ công mà có thể khiến anh Dịch đeo lên, đáp án gần như chỉ có một.
Chiếc khăn quàng cổ này chắc hẳn là do Lăng Y Mộc đan!
“Anh Dịch, bây giờ đi…”
“Đến bệnh viện đi, dù sao hôm nay cũng nên ăn một bữa cơm tất niên cùng ông cụ” Dịch Quân Phi căn dặn.
“Vâng” Cao Kiến Vĩ đáp lời, khởi động xe, lái về phía bệnh viện.
Xe buýt dừng lại ở một chỗ cách đường trên cao của thị trấn không xa, Lăng Y Mộc xuống xe.
Ba năm rồi, ngay cả thị trấn nhỏ này dường như cũng đã thay đổi rất nhiều, ban đầu còn có một vài con đường đất, bây giờ cũng đã cải tạo thành đường xi măng.
Dọc đường cô chạm mặt mấy người hàng xóm ở quê nhà bà ngoại, họ đều chỉ trỏ cô, còn xì xào bàn tán, Lăng Y Mộc đã quen với những điều này.
Từ sau khi ra tù, hễ là người trước kia quen biết cô, khi nhìn thấy cô đều không tránh được lời dị nghị Khi cô tới nhà bà ngoại, trong nhà bà ngoại lại đông đúc một đám họ hàng.
Cậu hai vừa nhìn thấy cô, nặn ra một nụ cười, nói: “Là Y Mộc, nào.
nào nào, mau ngồi đi, mọi người đã chờ cháu lâu lắm rồi”
Lăng Y Mộc có phần ngạc nhiên, phải biết rằng, trước đó sau khi cô gặp chuyện, cậu hai còn từng nhờ người nhắn với cô đang ở trại giam, bảo cô đừng liên lụy đến họ.
“Nào nào, mau ngồi đi!” Dì ba cũng mang một vẻ mặt nhiệt tình đi tới, kéo Lăng Y Mộc ngồi xuống, sau đó cậu cả, mợ cả, chồng dì b: Tất cả những người thân thích này đều vây quanh cô, nhiệt tình ân cần hỏi han.
Trong mắt Lăng Y Mộc vẫn hiện lên vẻ nghỉ hoặc: “Bà ngoại đâu ạ?” Cô hỏi.
.
ngôn tình tổng tài
“Bây giờ bà ngoại đang ngủ trưa, lát nữa bà dậy thì cháu đi gặp bà cũng được” Dì ba nói.
Cậu cả ở bên cạnh nói: “Y Mộc à, nếu bây giờ cháu đã ra tù rồi thì hãy sống thật tốt, bên cạnh cháu bây giờ cũng không có ai, con gái ấy mà, dù sao cũng phải tìm một người đàn ông để dựa vào.
Lát nữa, cậu cả sẽ giới thiệu một đối tượng tốt cho cháu”
“Cậu cả, bây giờ cháu chưa muốn tìm đối tượng gì cả” Lăng Y Mộc.
từ chối, nói.
“Haiz, đứa nhỏ này sao lại..” Hình như cậu cả còn định nói gì nữa, thế nhưng dì ba ra hiệu cho cậu cả, cậu cả lại không nói gì nữa.
Mà trong lúc đó, bà ngoại của Lăng Y Mộc – bà cụ Lư đang làm ầm Tvới ông cụ Lư.
“Tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý để Y Mộc gá cho thắng ngốc kia, như thế là muốn hủy cả đời con bé!” Bà cụ Lư quát lên.
Ông cụ Lư hừ một tiếng: “Cuộc đời con bé bị hủy từ lâu rồi.
Bà cho răng bây giờ ra tù thì có thể làm cái gì.
Bây giờ con bé là một công nhân vệ sinh môi trường, chi bằng nhân lúc tuổi tác chưa lớn thì sớm lập gia đình.
Nhà họ Phùng đã nói rồi, chỉ cần Y Mộc có thể sinh cho.
nhà họ Phùng một đứa con, nhà họ Phùng sẽ nuôi con bé cả đời.
Tôi đây là đang suy nghĩ cho con bé đấy”
“Cái gì mà suy nghĩ cho con bé, vốn dĩ là ông tham tiền của nhà họ Phùng!” Bà cụ Lư căm hận nói: “Ông như vậy là muốn bán Y Mộc!”
“Mẹ, cái gì mà bán với không bán!” Dì ba chạy tới nói: “Bố cũn tất cả chúng ta thôi.
Cháu trai lớn và cháu trai thứ hai sắp kết hôn Bây giờ có cuộc hôn nhân này, sẽ có một tỷ của nhà họ Phùng cho.
chúng nó mua một căn nhà ở thị trấn trên, chí ít có thể góp được một khoản tiền.
Mẹ, mẹ cũng không thể để cháu mẹ không cưới được vợ chứ”.