“Bình Quân..” Âm thanh lẩm bẩm phát ra từ miệng của cô giống như đang mang theo sức nặng ngàn cân đánh thẳng vào tâm trí của anh.
Cả người anh khẽ sững lại như thể tất cả các giác quan đều bị tiếng Bình Quân của cô bao trùm lấy vậy.
Cô ngẩng cằm lên, khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười, đôi môi mềm mại ghé sát môi anh và ra sức hôn anh tới tấp.
Anh có chút hoang mang đón nhận nụ hôn của cô.
Rõ ràng anh có thể né tránh nụ hôn này, rõ ràng anh biết bây giờ cô đang bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc nên mới làm ra những hành động như thế.
Nhưng mà anh lại...!không nỡ.
Anh không nỡ từ chối nụ hôn này, khi cô hồn anh đã khiến anh có cảm giác mê mán.
Cô hồn lấy anh, vả lại còn không ngừng gia tăng mức độ của nụ hôn này, khi đầu lưỡi cô cố cạy răng cửa của anh ra thì cơ thể anh bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Nhưng anh ngay lập tức đã mở miệng ra để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Có thể khiến anh như thế rằng chỉ có cô mà thôi.
Dòng máu trong người không ngừng sôi sục, đó giờ anh rất lạnh nhạt, cho dù có phụ nữ đến gần cũng không khiến anh có chút cảm giác gì cả nhưng cô thì lại khác.
Nụ hôn của cô, hơi thở của cô, từng cái đụng chạm của cô đối với anh nói.
giống như một sự mê hoặc.
Cho tới khi giọng nói chắp vá của cô vang lên: “Bình Quân, khó chịu...!khó chịu quả..”.
Lúc này anh mới hoàn hồn lại, vừa rồi suýt chút nữa anh đã chiếm lấy cô rồi! Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy tràn đầy dục vọng nhưng lúc này đây, anh lại phải cố gắng kiềm nén dục vọng này xuống.
Cho dù anh thật sự muốn chiếm lấy cô thì cũng không phải trong tình trạng như thế này.
Anh hít một hơi thật sâu và bấm chuông gọi y tá đến.
Một lúc sau, bác sĩ và y tá đã đến tiêm cho Lăng Y Mộc một liều thuốc an thần, lúc này Lăng Y Mộc mới hoàn toàn nằm yên tĩnh trở lại.
Người khác có lẽ không phát hiện ra điều gì nhưng Cao Kiến Vĩ đi theo anh nhiều năm nên ít nhiều cũng phát hiện ra sự bất thường của sếp mình, giống như đang cố kiềm nén thứ gì vậy.
Lẽ nào là...!Cao Kiến Vũ nhìn Lăng Y Mộc đang nằm trên giường bệnh, trong
lòng đột nhiên có chút sáng tỏ.
Một người đàn ông có để tâm đến một người phụ nữ hay không có lẽ không phải xem anh ta muốn người phụ nữ đó đến mức nào mà là xem khi ham muốn dâng lên đã kiềm chế bản thân đến mức nào.
Có ai mà ngờ một người đàn ông như anh Dịch lại vì một người phụ nữ mà cố gắng kiềm nén ham muốn của mình lại chứ?
Anh Dịch, có lẽ anh đã để tâm Lăng Y Mộc đến tận xương tủy luôn rồi đấy! Lúc Cao Kiến Vĩ rời khỏi phòng bệnh, trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ ngợi.
Buổi tối đêm ba mươi tết, hai nhà Hách Tiêu sau khi ăn bữa cơm đoàn tụ xong thì Hách Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định đã cùng nhau đến vườn hoa phía sau của nhà họ Tiêu.
“Giữa anh và Dịch Quân Phi xảy ra chuyện gì vậy?” Hách Dĩ Mạt đột nhiên hỏi..
ngôn tình tổng tài
Tiêu Thiên Định cứng đờ cả người, khuôn mặt có chút trắng bệch nhìn Hách Dĩ Mạt: “Em đang nói gì thế, giữa anh và Dịch Quân Phi sẽ có chuyện gì chứ?”
“Nếu như không có thì tại sao hôm đó trên lễ đính hôn của chúng ta, sau khi anh và Dịch Quân Phi trò chuyện xong thì sắc mặt lại trở nên khó coi như thế hả? Còn nữa, Tử Miên bị thương, cũng như món nợ ngân hàng trước đó của nhà họ Tiêu không được duyệt đến sau này lại đột nhiên thông qua, những chuyện này đều có liên quan với nhau đúng không?”.