“Nhưng...!em đang mặc.”
Dường như lúc này anh mới phản ứng trở lại, bây giờ trên người anh đang mặc bộ áo vest, còn là bộ trang phục tối hôm qua ăn cơm với ông nội.
Nếu như là Bình Quân thì tất nhiên không mặc nổi những trang phục như thế này.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm qua, anh đã không còn nghĩ đến việc giấu giếm thân phận của mình nữa, dù sao trước sau gì anh cũng phải nói cho cô biết, thân phận thật sự của anh bây giờ chẳng qua là sớm hơn một chút thôi.
Còn sau khi cô biết thân phận của anh thì cũng dễ dàng để anh bảo vệ cô trong vòng tay của anh hơn.
“Cho dù ăn mặc không giống nhưng tôi vẫn là Bình Quân thôi có đúng không?” Anh khẽ nở nụ cười và nhìn cô nói.
Lúc này cho dù Lăng Y Mộc còn đang ngu ngơ thì cũng ít nhiều cảm nhận thấy chút bất ổn, phát hiện những chuyện.
này thật ra hoàn toàn không giống với tưởng tượng vốn có của anh.
“Cậu không phải người lang thang sao?” “Không phải” Anh thừa nhận nói.
“Vậy cậu...!tại sao lại giả mạo là người lang thang?” Một cảm giác bị lừa dối đột nhiên dâng lên, cô trợn trừng mắt.
nhìn anh, đôi tay cô nắm chặt lấy tấm chăn trên người, ngón tay khẽ run rẩy lên.
Cô luôn cho rằng anh là người em trai ngây thơ và không nơi nương tựa nhưng thật ra hoàn toàn không giống như
những gì cô đã nghĩ, từ đầu tới cuối chỉ là cô cho rằng như thể mà thôi.
Cũng giống như Hoa Nhiên đã nói, cô hoàn toàn không hiểu gì về anh nhưng lại tùy tiện nhận anh về nhà.
Còn anh thì sao, nếu anh rõ ràng không phải là người lang thang thì tại sao lại phải cùng cô ở trong một căn nhà trọ thấp bé chật hẹp cơ chứ, những ngày tháng ở chung với nhau đối với anh có ý nghĩa gì chứ?
“Không phải tôi giả mạo mà là do chị tự cho rằng như thế, tôi chỉ không đính chính lại mà thôi” Anh nói.
Lăng Y Mộc nhất thời không biết phải phản biện như thế nào đây.
“Thế...!thế tại sao cậu lại ở cùng với tôi? Rõ ràng cậu có nhà mà!” Cô trừng mắt hỏi anh.
“Bởi vì ở với chị có cảm giác rất tốt, vả lại.” Anh vừa nói vừa đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô: “Lúc đó là chị muốn em nên em mới ở lại đấy, không phải sao?”.
Lăng Y Mộc cắn chặt môi, trên khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng cả lên.
Đúng vậy, từ đầu tới cuối thật ra đều do cô chủ động cả!
Cô kéo tấm chăn đắp trên người ra, đầu tiên là bước xuống giường muốn rời khỏi nơi này nhưng đôi chân cô vừa tiếp đấy thì cả người bỗng choáng váng ngã nhào ra phía trước.
Đôi chân cô mềm nhũn giống như không có chút sức lực vậy.
Anh giơ tay ra đón lấy cơ thể của cô: “Thuốc trên người chị vẫn chưa tan hết, tối hôm qua khó chịu suốt một đêm nên cơ thể lúc này không còn chút sức lực nào đâu.”
Bị anh nhắc nhở như thế, cô mới sực nhớ ra những chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngày hôm qua..cô bị cậu cả bọn họ bỏ thuốc, sau đó...cậu cả và cậu hai đã đưa cô đến nhà thằng ngốc nhà họ Phùng.
.