Lăng Y Mộc mở túi xách của mình ra, cô kiểm tra đồ đạc bên trong, vẫn còn nguyên không thiếu thứ gì cả.
Còn về điện thoại di động của cô lúc ở nhà họ Phùng bị phát hiện rồi sau đó bị cướp đi bây giờ cũng ở đây.
Lúc này điện thoại đang trong tình trạng tắt máy, cô mở điện thoại ra lần nữa.
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn và các cuộc gọi lỡ.
Có số của bà ngoại, Hoa Nhiên và cả một số điện thoại lạ nữa.
Lăng Y Mộc có thể đoán ra được phần nào lý do tại sao bà ngoại lại gọi điện thoại cho cô, còn Hoa Nhiên thì...!cô nheo mắt lại, cô ấy gọi cho cô khoảng hai mươi lần.
Lăng Y Mộc nhanh chóng gọi điện thoại lại cho cô ấy.
Ở đầu bên kia, Tần Hoa Nhiên vội vội vàng vàng nghe máy, cô ấy nói: “Là Y Mộc đó hả?”
“Ừ, tối qua điện thoại của tớ...!bị tắt máy rồi.
Hôm nay tới mở điện thoại ra thì thấy cuộc gọi nhỡ của cậu” Lăng Y Mộc nói.
Tần Hoa Nhiên thở dài một tiếng: “Trời ạ.
Tối hôm qua tới gọi điện cho cậu mãi mà không thấy ai nghe máy.
Cậu nói đêm giao thừa sẽ tới nhà bà ngoại nên tớ lo cậu sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Ngoài bà ngoại đối xử tốt với cậu ra thì đám họ hàng ở nhà bà ngoại cậu toàn là những kẻ thừa nước đục thả câu thôi à?”
Tần Hoa Nhiên nói liến thoắng không ngừng, cô ấy gọi điện thoại liên tục cho Lăng Y Mộc từ tối hôm qua đến tận
sáng hôm nay mà vẫn không có ai nghe máy.
Kết quả càng lúc cô ấy càng cảm thấy bất an.
Cô ấy còn định nếu như trưa nay còn không gọi được cho Lăng Y Mộc nữa thì chiều này cô ấy sẽ đến thẳng nhà bà ngoại của bạn thân luôn, dù sao thì cô ấy cũng biết địa chỉ nhà bà mà.
VÀ phải rồi, tối qua bọn họ không làm chuyện gì xấu đấy chứ” Tần Hoa Nhiên không yên tâm hỏi han.
“Bọn họ muốn bán tớ cho một kẻ ngốc lấy làm vợ rồi lấy số tiền đó để mua nhà” Lăng Y Mộc không hề che giấu mà cô đã nói hết những chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà bà ngoại cho Tần Hoa Nhiên biết.
Tần Hoa Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao trên đời lại có loại người không biết xấu hổ thế nhỉ! Còn cậu thì sao, cậu không bị bọn họ bắt nạt đấy chứ?”
“Cũng may là có Bình Quân cứu tớ, tớ không sao đâu.” Lăng Y Mộc nói.
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu, cậu quay về phòng trọ rồi hả? Tớ đến tìm cậu” Tần Hoa Nhiên nói.
“Đừng, tớ...!tớ vẫn chưa về nhà, bây giờ tớ đang ở cùng với Bình Quân.
Đợi khi nào tớ về nhà rồi tớ sẽ gặp cậu sau” Lăng Y Mộc vội nói.
Tần Hoa Nhiên nghe thấy Lăng Y Mộc nói như thế thì cô ấy dặn dò cô phải cẩn thận rồi sau đó căm giận nói: “Đám.
người nhà nhà cậu ấy thật sự phải để cho người ta dạy cho một bài học mới được.
Còn nếu lần này cậu cứ bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như thế thì không chừng bọn họ vẫn sẽ chứng nào tật nấy đấy”.
“Được rồi được rồi, tớ biết rồi mà” Lăng Y Mộc nói.
Đợi sau khi cúp điện thoại Lăng Y Mộc có chút do dự nhìn cuộc gọi lỡ của bà ngoại, cô nên nói gì với bà ngoại bây giờ? Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao, hay là...!để
cho cậu cả cậu hai dì ba phải chịu trừng phạt mà bọn họ đáng phải nhận?
Lăng Y Mộc thở dài một cái, cô ấn nút gọi điện thoại lại cho bà ngoại.
Không bao lâu sau đầu bên kia đã có người bắt máy, giọng nói run run của bà ngoại vang lên: “Là Y Mộc hải cháu?”
“Vâng ạ? Lăng Y Mộc nghe thấy giọng của bà ngoại thì không khỏi cay cay sống mũi.
.