Tiêu Tử Miên mím môi cười, khóe mắt còn liếc về phía một bóng dáng nào đó trong đám người đằng sau tên sở trường, cô ta nhớ rõ, cô gái đó chính là người ngày đó đã đi dạo phố với Lăng Y Mộc, là bạn của Lăng Y Mộc, nếu cô ta đã không thể trút giận lên người Lăng Y Mộc, vậy thì tìm bạn của Lăng Y Mộc chịu thay vậy!
Giờ phút này, Tân Hoa Nhiên đang chống lại ánh mắt của Tiêu Tử Miên, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác không rõ ràng.
Mà không bao lâu sau, đúng thật như vậy, sau khi ăn cơm chung với nhau.
không được bao lâu thì Tiêu Tử Miên muốn mời rượu mọi người, mà bởi vì chân cô ta bị thương, vậy nên mọi người phải lần lượt đến trước mặt cô ta mời rượu.
Mà lúc Tần Hoa Nhiên mời rượu cô ta, Tiêu Tử Miên lại cố ý run tay, ly rượu trong tay rơi xuống đất, rượu bắn tung tóe, dính đầy lên trên đôi giày trên chân không bị thương của Tiêu Tử Miên.
Tiêu Tử Miên lại nói: "Cho dù cô không muốn mời rượu tôi, thì cũng không cần phải cố ý làm rơi ly rượu của tôi chứ, nếu như không muốn ăn cơm chung với tôi, vậy thì có thể nói ra, tôi đi là được."
Tần Hoa Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương, mà sở trường thấy vậy, tất nhiên là vội vàng ngăn Tiêu Tử Miên lại, cũng không quan tâm là ai đúng ai sai, trực tiếp bảo Tần Hoa Nhiên nhận sai.
"Hoa Nhiên, cô mau xin lỗi cô Tiêu đi!"
"Đúng vậy, Hoa Nhiên, cô mau xin lỗi đi!"
Những đồng nghiệp khác cũng lần lượt lên tiếng.
Thật ra chỉ cần là người thông minh thì đều có thể nhìn ra là Tiêu Tử Miên
đang gây chuyện.
Nhưng có ai dám đứng ra đắc tội với Tiêu Tử Miên không, người ta chính là người nhà họ Tiêu, nếu như đắc tội với nhà họ Tiêu rồi, vậy thì đến lúc đó, có khi còn mất luôn công việc của mình nữa.
Tần Hoa Nhiên cứ như vậy mà trực tiếp đứng thẳng dậy, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm Tiêu Tử Miền.
"Hoa Nhiên, có phải cô muốn hại mọi người hay không, Tết đến nơi rồi, cô muốn làm cho mọi người thất nghiệp sao?" Sở trường kéo Tân Hoa Nhiên qua một bên thấp giọng nói.
Tân Hoa Nhiên cắn răng, sau đó chầm chậm đi lên phía trước, hạ mi mắt nói: "Cô Tiêu, thật xin lỗi, vừa nãy là tôi sai".
Tiêu Tử Miên cong môi cười: "Nếu cô đã biết đây là lỗi của cô rồi, vậy thì nên làm gì đó để bù đắp lại lỗi lầm của mình đi chứ nhỉ, như vậy đi, giày của tôi bẩn.
rồi, cô giúp tôi lau sạch đi, tôi sẽ xem như là không có chuyện gì hết".
Ngôn Tình Sắc
Tần Hoa Nhiên trừng mắt nhìn Tiêu Tử Miên.
Tiêu Tử Miên nói: "Cô cũng không thể để một người bị thương ở chân như tôi tự mình lau giày chứ?"
Những đồng nghiệp đang đứng xung quanh đều lên tiếng thúc giục Tần Hoa Nhiên.
Tần Hoa Nhiên cắn răng ngồi xổm xuống, lau sạch vết nước dính trên giày của Tiêu Tử Miên.
Trong lòng cô ấy hiểu rất rõ, Tiêu Tử Miên làm như vậy là muốn trả thù chuyện lần trước đây mà.
Cô ấy bỗng cảm thấy may mắn, may mà cô ấy là người nhận lấy sự báo thù này của Tiêu Tử Miên, nếu như Y Mộc phải chịu đựng điều này, vậy thì đối với Y Mộc mà nói, chỉ sợ rằng cô sẽ phải chịu thêm một lần tổn thương sâu sắc nữa.
Y Mộc đã chịu quá nhiều tổn thương và đau khổ rồi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên, Tiêu Tử Miên nhấc chân, đôi giày trực tiếp giẫm
lên tay Tần Hoa Nhiên.
Mà khi cô ta giẫm lên, còn cố ý dùng sức nữa, chỉ hận không thể giẫm nát tay của Tân Hoa Nhiên vậy.
Tần Hoa Nhiên đau đớn mà hô lên một tiếng, mà vẻ mặt của mọi người đang đứng ở xung quanh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, không ai có thể nghĩ tới Tiêu Tử Miên sẽ làm như vậy.
"Ôi, thật ngại quá, giẫm trắng tay cô rồi." Mặc dù Tiêu Tử Miên miệng thì nói lời xin lỗi nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, hơn nữa vẫn không chịu nhấc
chân lên.
Tần Hoa Nhiên lạnh lùng nhìn những đồng nghiệp đang đứng ở xung quanh, lại nhìn Tiêu Tử Miên đang cười đến vô cùng đắc ý, đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy.