Chỉ trong nháy mắt, mặt Cố Chấn Hải đen như đít nồi, ánh mắt hiện lên sự lo läng và chột dạ, lập tức lên tiếng ngăn cản Cố Tiểu Mạch.
“Tiểu Mạch, đến bây giờ con vẫn không cảm thấy con sai”
“Cố Chấn Hải, nếu năm đó ông nghe tôi giải thích, tôi sẽ không bỏ đi, bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy rất may mắn vì đã rời khỏi nhà họ Cố”
Cố Tiểu Mạch dừng lại một lúc, nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, muốn mượn anh để đuổi Cố Chấn Hải đi, “Nhà họ Cố và nhà họ Mộ chuẩn bị liên hôn, Cố Chấn Hải, nếu ông không muốn tôi ở trước mặt Mộ Bắc Ngật nói linh tinh thì hãy rời khỏi phòng bệnh của tôi ngay lập tức, hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt của tôi”
Người tàn nhẫn không nhiều lời, ngay cả khi đó là bố ruột, phụ lòng mẹ cô, không phân biệt đúng sai, khiến người ta tuyệt vọng, Cố Tiểu Mạch vẫn có thể nhẫn tâm cắt đứt.
Loại người này, cô thà không cần người bố này.
Cố Chấn Hải tức giận, nhưng Mộ Bắc Ngật ngồi ở đây, ông ta không dám nổi cáu, chỉ có thể nhìn Mộ Bắc Ngật nói, “Tổng giám đốc Mộ, chỉ bằng chúng ta cùng đi thôi, Lan Tâm cũng nhớ cậu rồi, ở lại đây ít nhiều cũng không phù hợp lắm”
“Không tiễn” Cố Tiểu Mạch hững hờ lên tiếng, di chuyển tầm mắt, không nhìn bọn họ nữa.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn một cái, có Cố Chấn Hải ở đây, anh không ở lại đây lâu được.
Mộ Bắc Ngật đứng lên, Cố Chấn Hải lùi lại phía sau, hơi khom lưng, đợi Mộ Bắc Ngật rời đi xong, Cố Chấn Hải không thèm nhìn Cố Tiểu Mạch lấy một cái, bước ra khỏi phòng bệnh.
Sự rời đi của Cố Chấn Hải, không phải là lần đầu tiên trong kí ức của Cố Tiểu Mạch, ông ta trước giờ đều như vậy, Cố Tiểu Mạch chưa từng nghĩ cô rất quan trọng đối với ông ta.
Lúc biết tin Mộ Bắc Ngật đang cho người điều tra chuyện này, Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, còn biết được rằng sau khi rời khỏi phòng bệnh của Cố Lan Tâm Mộ Bắc Ngật đi thẳng đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, Cố Chấn Hải cũng đến đó!
Thuộc hạ đang báo cáo bỗng nghe thấy tiếng bát vỡ truyền đến, hắn bỗng dừng lại.
Cố Lan Tâm run run nhìn mảnh vỡ dưới đất, mặt mày xanh xao, “Giải quyết sạch sẽ người đó, không được để lại chút manh mối nào! Tôi sẽ liên lạc với ông Mộ”
“Biết rồi ạ thưa cô C: Sau khi tắt điện thoại, Cố Lan Tâm không nén được cơn giận, cô ta đập tất cả đồng trên bàn xuống dưới đất, những gì có thể đập đều đập hết, cô ta mới xả được nỗi giận trong lòng.
Cố Chấn Hải hành động rất nhanh, cả buổi chiều hôm đó ông ta ở lại bệnh viện không rời đi.
Cố Lan Tâm âm thầm theo dõi hành động của bố mình, núp ở khoa xét nghiệm, nhìn Cố Chấn Hải đứng ở phía xa xa, hình như đang đợi gì đó, Cố Lan Tâm liền hiểu ra ngay.
Ánh mắt cô ta hiện lên sự hoang mang, tuyệt đối không thể để Cố Chấn Hải điều tra ra thân phận của đứa bé.
Cố Lan Tâm hoảng hốt lôi điện thoại ra, cô ta nói vào điện thoại vài câu, sau đó lại quan sát tình hình phía trước.
Không lâu sau, Cố Chấn Hải nhận được một cuộc điện thoại, ông ta nhìn tiến độ của khoa xét nghiệm, kết quả vẫn chưa có, Cố Chấn Hải cầm điện thoại đi đến chỗ khác.
Đúng vào lúc này, Cố Lan Tâm mặc bộ đồ của bệnh nhân nhanh chóng đi đến khoa xét nghiệm, nhân lúc Cố Chấn Hải không ở đây, cô ta lén lút đi vào bên trong.
Bác sĩ đang cầm kết quả xét nghiệm ADN đi ra, chạm mặt Cố Lan Tâm.
Bác sĩ kinh ngạc, lùi lại một bước, “Cô ơi, không được tùy tiện vào đây đâu”
“Đưa kết quả trong tay ông cho tôi” Giọng nói không còn nhẹ nhàng như mọi khi mà lạnh lẽo đến đáng sợ..