Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


“Nám Nám, sao cháu cứ nhìn chú thế?”
“Ông chú lợi hại, cháu rất thích chú, chú có thể làm Daddy của cháu không?”
Một câu nói bất ngờ của Nám Nám khiến Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, Mộ Bắc Ngật hơi sững sờ nhưng lại không hề có cảm giác bài xích hay từ chối.

Đồng thời anh cũng biết Cố Tiểu Mạch đưa Nám Nám đến Kinh Đô để tìm bố đẻ của Nám Nám, anh mấp máy, “Nám Nám không muốn tìm bố đẻ của cháu sao?”
Nám Nám bu môi, “Nấm không thích bố đẻ đó, mà cháu lại thích ông chú lợi hại, muốn ông chú lợi hại làm Daddy của cháu, Nấm cũng rất thích ông chú lợi hại đó”
“Thật sao?”
Nghe thấy câu cuối cùng, ánh mắt Mộ Bắc Ngật sáng lên, mặt không đổi sắc lên tiếng hỏi Nám Nám.

Nám Nám không hề có cảm giác áy náy khi bán đứng Mami của mình, gật đầu liên tục.

Khóe môi Mộ Bắc Ngật cong lên, giả vờ vô tình hỏi, “Nám Nám, Mami cháu đâu, cô ấy đi đâu rồi?”

“Nấm đi thăm bà ngoại ruột rồi, mẹ nói thời tiết hôm nay không thích hợp để đưa cháu đi thăm bà ngoại nên cháu chỉ có thể đến tìm ông chú lợi hại”
Đi thăm bà ngoài, thư và vòng ngọc tối qua.

Cố Tiểu Mạch dây dưa với nhà họ Cố lâu như vậy là vì muốn lấy lại thứ thuộc về mẹ cô, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng ướt át của cô, Mộ Bắc Ngật bất giác nhìn ra bên ngoài.

Mây đen mù mịt, nếu không có bất ngờ gì thì tối nay trời sẽ mưa rất †o.

Anh lập tức trở nên căng thẳng, nghiêng đầu nhìn Dịch Bách, nói rất nhanh, “Đi điều tra xem mộ của cố phu nhân nhà họ Cố ở đâu?”
“Vâng thưa Sếp” Dịch Bách không dám có chút chậm trễ, vội vàng đi điều tra.

Chỉ một lúc sau Dịch Bách vội vàng quay lại, nói cho Dịch Bách biết địa chỉ của nghĩa trang.

Lúc nghe thấy hai chữ “Đông Sơn”, Mộ Bắc Ngật nhíu mày, có chút không vui, chỗ đó ở ngoại thành, bình thường đi đến đấy đã mất hai tiếng, bây giờ trời đã tối sầm, đi rất nguy hiểm, Cố Tiểu Mạch đi một mình không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mộ Bắc Ngật đặt Nám Nám xuống ghế sofa sau đó đứng lên, vứt lại một câu, “Dịch Bách, cậu ở đây chăm sóc Nám Nám, đưa chìa khóa cho tôi: Nói xong, anh bước ra bên ngoài, lúc Dịch Bách còn chưa kịp phản ứng lại thì Mộ Bắc Ngật đã lấy đi chìa khóa trong tay Dịch Bách, quay người rời đi.

Nám Nám chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn bóng dáng rời đi của ông chú lợi hại, âm thầm cộng điểm cho ông chú lợi hại, thật sự rất muốn ông chú lợi hại trở thành Daddy của mình.

Mộ Bắc Ngật ra khỏi cửa, ngồi lên ghế lái, đạp chân ga, xe chạy như bay.

Mặt anh lạnh như băng, mắt nhìn thẳng về phía trước, vội vàng đi đến Đông Sơn.


Thời tiết ở Đông Sơn hình như xấu hơn trong thành phố, mộ của Ngô Hân Nhiên lại ở chỗ khá kín đáo, lúc biết tin thời tiết thay đổi, nhân viên đã đi vào trong nghĩa trang và yêu cầu mọi người rời khỏi nghĩa trang, tránh đến lúc mưa to quá không xuống núi được.

Cố Tiểu Mạch quỳ trước mộ, chân tê nhức không có cảm giác, có lẽ vì chỗ của cô bị che khuất nên nhân nhiên đi một vòng mà không phát hiện ra Cố Tiểu Mạch.

Sau khi chắc chắn không có người, nhân viên nghĩa trang cũng đi về.

Đến lúc tiếng sấm đùng đùng vang lên mới kinh động đến Cố Tiểu Mạch, cô ngước đầu nhìn bầu trời tối mù mịt, Cố Tiểu Mạch mím môi, hỏng rồi, trời sắp mưa rồi.

Cô đứng lên, chân tê không có cảm giác, Cố Tiểu Mạch xoa bóp đôi chân của mình, trước khi đi vẫn không quên nhìn mẹ một cái rồi mới quay người rời đi.

Năm nay, cuối cùng cũng có người đến thăm Ngô Hân Nhiên nhưng cũng chỉ có con gái của bà.

Bởi vì kết hôn với Cố Chấn Hải mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Ngô, cho đến tận lúc trước khi bà chết, nhà ngoại vẫn không ai đến thăm bà.

Còn Cố Chấn Hải, phụ lòng bà, làm tổn thương bà, chết đã nhiều năm như vậy, ngày trước lúc Cố Tiểu Mạch còn ở nhà họ Cố, Cố Chấn Hải mỗi năm đều miễn cưỡng đưa cô đến thăm mẹ.


Nhưng Cố Tiểu Mạch vừa rời khỏi nhà họ Cố, Cố Chấn Hải đã quên đi chuyện này.

Cố Tiểu Mạch càng kiên định hơn, cô tuyệt đối sẽ không bị tình cảm trêu đùa, tổn thương sâu đậm, nCốc nghếch giống như mẹ cô.

Một lúc sau Cố Tiểu Mạch mới thu lại suy nghĩ của mình, quay người rời khỏi nghĩa trang.

Lúc cô bước đến cổng mới phát hiện ra nhân viên đã tan làm, cô sững sờ, bây giờ nhân viên đều không… nghiêm túc chăm chỉ như vậy sao, cô vẫn còn đang ở trong nghĩa trang mà!
Cửa đã bị khóa, cô chỉ có thể trèo qua lan can bên cạnh.

Nhìn gai góc phía trên Cố Tiểu Mạch liền cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu cô còn không xuống núi bây giờ thì đến lúc trời tối sẽ không xuống được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận