Lúc Mộ Bắc Ngật nói ra câu này, Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng cảm thấy cực kỳ chua xót.
Cô khựng lại một lúc rồi lên tiếng một cách nghiêm túc, “Tôi sẽ hoàn thành bản thiết kế trong một tuần, đây là công việc của tôi, tôi đúng là không nên đem suy nghĩ cá nhân vào công việc, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi đưa Nám Nám đi học, sau này cứ để tôi tự mình làm”
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lùng, trong lòng đầy ắp tâm sự, hoàn cảnh gia đình khiến anh không thể mở lòng, tất cà mọi việc đều phải nghĩ có lợi ích hay không, hoặc là anh có thể chắc chắn rằng mình bảo vệ được một người mới hành động, mất đi mẹ, Mộ Bắc Ngật không muốn chịu đựng thêm một lần nữa.
Giọng nói trầm trầm của anh vâng lên, không hề có chút trêu đùa, “Cho tôi chút thời gian để giải quyết tất cả”
Câu nói này của anh khiến Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc.
Cô không dám tin Mộ Bắc Ngật lại nói ra lời như vậy, Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên hỏi, “Anh không thích Cố Lan Tâm sao?”
Sắp đến ngày cưới của bọn họ, anh sắp trở thành người đã kết hôn, Cố Tiểu Mạch cười lạnh một tiếng, cô đang hi vọng gì chứ?
Nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến Cố Tiểu Mạch kinh ngạc hơn, “Không thích”
Hai chữ rất kiên định lọt vào tai Cố Tiểu Mạch khiến Cố Tiểu Mạch vô cùng kinh ngạc, đầu óc cô hình như không hoạt động nữa!
Đến lúc về đến nhà của Mộ Bắc Ngật, cô vẫn còn sững sờ, Mộ Bắc Ngật vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ngơ ngơ ngác ngác, anh cảm thấy rất buồn cười.
Anh mở cửa xe ra, anh bước xuống, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, nhưng Mộ Bắc Ngật lại coi như không nghe thấy mà đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, cúi người xuống, đưa tay về phía cô.
Người Cố Tiểu Mạch cứng đờ, giọng nói trở nên yếu ớt, “Làm… làm gì?”
Mặt Mộ Bắc Ngật tối sâm, câu nói vừa nãy của anh lại là một đả kích lớn như vậy sao?
Anh từ từ lại gần, khóe miệng nhếch lên, “Làm cô, được không?”
Một câu nói khiến mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng nóng ran, Mộ Bắc Ngật không ngờ ở phương diện này Cố Tiểu Mạch lại đơn thuần, ngại ngùng giống như một tờ giấy trắng.
Chứ đừng nói cô là một người đã từng sinh con.
Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, cô vẫn chưa đáp lại anh mà đã được nước lấn tới!
“Tôi có thể tự xuống xe”
“Thế sao?”
Khóe miệng Mộ Bắc Ngật cong lên, anh lên tiếng một cách rất hứng thú, người lui lại phía sau, Cố Tiểu Mạch chống hai tay vào ghế, nhích từng chút từng chút một, một chân vừa chạm xuống đất cô đã đứng vững trước mặt Mộ Bắc Ngật!
Ha ha, cô đã nói mình có thể rồi mà!
Cố Tiểu Mạch không nghĩ quá nhiều, cô ngẩng đầu lên, cười tươi rói, “khoe khoang” với Mộ Bắc Ngật, “Nhìn, tôi đã nói tôi có thể đứng lên mài”
Đôi mắt sáng long lanh của cô bất ngờ chạm phải đôi mắt đen như mực của Mộ Bắc Ngật, hai người đứng rất gần nhau, Mộ Bắc Ngật chống một tay vào cửa xe, cũng vì ánh mắt của Cố Tiểu Mạch mà thất thần.
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật trở nên phức tạp còn Cố Tiểu Mạch thì vẫn còn đang lúng túng, nụ cười dần dần tắt, cô xoa xoa đầu, tại sao vừa nãy lại nhìn anh cười vui vẻ như vậy?
Điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông, có cảm giác như thể nếu Mộ Bắc Ngật không nghe điện thoại thì đầu bên kia vẫn sẽ không ngừng gọi.
Có trời mới biết, Cố Lan Tâm đang đứng ở chỗ cách nhà họ Mộ không xa, đến Mộ Thị nhưng không gặp được Mộ Bắc Ngật, cô ta liền đến cửa nhà họ Mộ tiếp tục đợi, lúc này nhìn thấy cảnh tượng chói lọi khiến người ta phải chú ý, chỉ trong nháy mắt cô ta vứt bỏ đi bộ mặt giả của mình, trong lòng tràn ngập khát vọng trả thù.
Cố Lan Tâm phát điên lên rồi, cô ta cắn chặt răng, Bắc Ngật anh ấy thật sự với Cố Tiểu Mạch…
Cố Tiểu Mạch không biết phía xa xa có một đôi mắt nhìn cô với ánh mắt đầy căm hận, cô ho nhẹ một tiếng, “Anh chặn đường của tôi rồi”
“Chắc chắn không cần tôi ôm?”
Dịch Bách hóa đá ở bên cạnh, Sếp nhà mình bắt đầu nhiệt tình với cô Cố, hơn nữa còn có chút nịnh nọt và cưng chiều, cậu ta rất biết điều đứng im lặng ở bên cạnh.
“Chân tôi không bị gãy!”
Cố Tiểu Mạch vứt lại một câu sau đó nhảy bằng một chân vào nhà.
“Nấm ơi, Nám Nám về rồi nè!”.