Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Cố Tiểu Mạch ngồi nghỉ ở phòng khách không được bao lâu thì nghe thấy giọng nói non nớt lảnh lót của Nám Nám truyền đến.

Cố Tiểu Mạch đặt bản thiết kế trong tay xuống, “Nám Nám, hôm nay con đi học thế nào.

có vui không?”
“Đương nhiên rồi ạ, các bạn đều rất tốt ạ” Nám Nám ngoan ngoãn trả lời, sau đó, con bé đổ từ trong cặp ra một đống đồ ăn vặt, Cố Tiểu Mạch có chút kinh ngạc, cục cưng nhà cô lại được mọi người yêu quý như vậy sao?
Như thế này thì có thể lấy con gái để làm kinh doanh rồi sao??
Nám Nám cười, “Nấm ơi, con mang về cho mẹ đó, còn có ông chú lợi hại, sau này có phải chúng ta sẽ ở đây luôn không?”
Nám Nám ngây thơ lên tiếng hỏi, mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, lập tức nói, “Chỉ là tạm thời, chúng ta sẽ rời khỏi đây sớm thôi!”
Đúng lúc này, Mộ Bắc Ngật ở bếp rót nước cho Cố Tiểu Mạch, lúc anh đi ra thì nghe thấy câu nói này của Cố Tiểu Mạch, anh có chút không vui, lạnh lùng lên tiếng, “Tôi không sao nếu cô ở đây”
Cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô có chút không tự nhiên nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, hừ, anh không sao nhưng cô có sao đó!
Dựa vào đâu mà cái gì anh nói cũng được chứ?
Nám Nám lập tức mắt sáng như sao nhìn ông chú lợi hại, “Thật sao, ông chú lợi hại, cháu và Nấm có thể ở đây luôn sao?”
Sau bữa tối, Cố Tiểu Mạch cho Nám Nám đi tắm xong liền đốc thúc.

Nám Nám làm bài tập về nhà, Mộ Bắc Ngật đứng ở trước cửa sổ trong phòng sách, cúi đầu nhìn điện thoại, hầu như đều là tin nhắn của Cố Lan ‘Tâm và hàng trăm cuộc gọi.

Nội dung tin nhắn rất bi thương, Mộ Bắc Ngật nắm chặt điện thoại chửi thầm một tiếng.

Bởi vì quá chuyên tâm nên Mộ Bắc Ngật không phát hiện ra Cố Tiểu Mạch từ bên ngoài đi vào.

Đêm muộn, thời tiết se se lạnh, Cố Tiểu Mạch khoác một chiếc áo sơ mi đi vào, lúc đi đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, anh vẫn không hề nhận ra sự xuất hiện của cô, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, cô nhìn thấy tên hiện thị trên màn hình là Lan Tâm, nhất thời không biết là buồn hay không có cảm xúc gì.

Nhưng, cô khống chế cảm xúc của mình rất tốt, Cố Tiểu Mạch kéo chặt áo sơ mi, hững hờ lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật, “Nhìn thấy cô ta đau lòng như vậy anh cũng buồn lắm phải không, Mộ Bắc Ngật, nhưng lời lúc ban ngày tôi không để trong lòng đâu, thậm chí tôi còn cảm thấy anh và Cố Lan Tâm rất hợp nhau, mấy lần anh giúp đỡ tôi, tôi rất vui nhưng chúng ta đều rất rõ chỉ là hoa nở thoáng qua, chẳng phải thế sao? Chỉ là giấc mộng thì nên tỉnh táo lại thôi.”
Hiếm có khi cô không giả vờ nCốc nghếch hay là mồm miệng lanh lợi, Cố Tiểu Mạch rất điềm tĩnh, ánh mắt sáng long lanh không có bất kì cảm xúc nào.

Mộ Bắc Ngật khựng lại, ánh mắt đen xì nhìn cô, “Cố Tiểu Mạch, cô không lừa được chính mình đâu”
“Anh cũng không phải là tôi, làm sao anh biết được tôi đang nghĩ gì, Mộ Bắc Ngật, anh cho rằng như vậy nhưng chưa chắc đã là điều tôi đang nghĩ” Cố Tiểu Mạch đáp lại, lập trường của cô rất rõ ràng, cũng vì cô tổn thương và sợ hãi nên thu mình lại trong chiếc vỏ bọc, cô chỉ là không muốn người khác làm tổn thương đến mình mà thôi Mộ Bắc Ngật đưa tay cất điện thoại, “Chuyện của nhà Mộ ngày hôm nay, tôi thật sự xin lỗi cô, đừng giận nữa, nhé?”
Giọng nói hiếm có khi lại dịu dàng khiến tim Cố Tiểu Mạch đập loạn nhịp, cô ngỡ ngàng nhìn Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch cạn lời, cô ấp a ấp úng, đến một câu nói cũng không nói ra được, “Anh…
“Đang dỗ cô”
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trước giờ đều thu hút người khác, lúc này đến một câu phản bác thôi Cố Tiểu Mạch cũng không nói ra được, ngược lại còn hoang mang bỏ chạy khỏi chỗ của Mộ Bắc Ngật, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch tập tễnh chạy ra ngoài, Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười.

Anh cầm điện thoại lên, anh trả lời tin nhắn một cách đơn giản hời hợt, “Lan Tâm, bù đắp cho em sẽ không ít đâu”
Nhưng, sẽ không tổ chức lễ cưới.

Đêm muộn, trong căn phòng yên tĩnh, Cố Lan Tâm nắm chặt điện thoại, cốc nước bên cạnh bị Cố Lan Tâm đập vào gương, chỉ trong nháy mắt, gương vỡ vụn, cốc nước vỡ tan rơi xuống đất.

Khuôn mặt của Cố Lan Tâm ngày càng trở nên khó coi, cô ta ở trong phòng một mình, nỗi căm hận càng ngày càng sâu sắc.

Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch cảm thấy cơ thể mình đã tốt hơn rất nhiều, cô tự mình đưa Nám Nám đến trường mẫu giáo.

“Nám Nám, hôn tạm biệt Mami nào”
Cô công chúa nhỏ thơm một cái lên mặt của Cố Tiểu Mạch, sau đó mới hài lòng đi vào bên trong, Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Nám Nám rời đi, đến lúc cô quay người lại thì nhìn thấy phía trước có một người đang đứng ở đó, nụ cười chợt biến mất tăm.

Cảnh tượng Cố Tiểu Mạch đưa con đến trường rồi chào tạm biệt lọt vào mắt Cố Chấn Hải, trong lòng ông ta có chút khúc mắc.

Nhưng hôm nay ông ta có việc muốn cầu xin nên mới đến, thế nên giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, “Tiểu Mạch, chúng ta nói chuyện một chút đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui