Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


“Chúng ta không có gì để nói”
Sau khi lấy lại được những thứ thuộc về mẹ mình, Cố Tiểu Mạch không hề có ý định sẽ tiếp tục qua lại với Cố Chấn Hải.

Cố Chấn Hải vẫn rất kiên trì bền bỉ, ông ta bước lên phía trước, muốn nắm lấy tay của Cố Tiểu Mạch, nhưng Cố Tiểu Mạch đã rất nhanh nhạy né ra, lùi lại một bước đầy cảnh giác, “Cố Chấn Hải, mong ông hãy giữ chừng mực, tôi có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào”
“Bố là bố của con! Tiểu Mạch, chúng ta nói chuyện đi, nếu không hôm nay bố sẽ ở đây, không đi đâu hết”
Không ngờ ông ta lại cố chấp như vậy, mọi người xung quanh đi đi lại lại, bất giác đều nhìn về phía cô với ánh mắt kỳ lạ, Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, mặt trời chói chang khiến mặt cô tái mét.

Cố Tiểu Mạch chỉ có thể lựa chọn một quán cà phề, ngồi đối mặt với Cố Chấn Hải.

“Có chuyện gì?” Cố Tiểu Mạch rất lạnh lùng, Cố Chấn Hải vốn định hỏi thăm vài câu nhưng đã bị cô ngắt lời.


“Tiểu Mạch, con với Tổng giám đốc Mộ có quan hệ gì vậy? Con có biết Tổng giám đốc Mộ là chồng sắp cưới của Lan Tâm không? Tại sao.

con lại làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác? Bây giờ bố có thể đối xử tốt với con như ngày xưa, nhưng con có thể tỉnh táo một chút không?”
Cố Chấn Hải đắn đo một hồi rồi mới lên tiếng, nhưng vừa lên tiếng đã nói ra những lời làm tổn thương người khác.

“Những lời này tôi nghe chán rồi, Cố Chấn Hải, ông còn có gì để nói nữa không?”
Cố Tiểu Mạch lười không muốn giải thích hay phản bác lại Cố Chấn Hải, nhìn ông ta chẳng có chút cảm xúc gì cả.

Cố Chấn Hải phẫn nộ, “Con!”
Sau đó ông ta thất vọng lên tiếng, “Đều là do bố đã không dạy dỗ con tốt, mẹ con chiều con quá.”
Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên đập tay xuống bàn, ngắt lời của Cố Chấn Hải: “Cố Chấn Hải, đủ rồi! Ông có tư cách gì để phê bình mẹ của tôi, nếu không phải vì ông, mẹ tôi sẽ không có kết cục như vậy, ông đừng có tự cho mình là người đức cao vọng trọng, đừng nói những lời khiến mình cảm thấy yên dạ yên lòng, ông như vậy thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
“Tiểu Mạch, sao con lại nói với bố như vậy?”
Sắc mặt Cố Chấn Hải bỗng trở nên vô cùng khó coi, ông ta nhìn Cố Tiểu Mạch với vẻ mặt không dám tin, bàn tay đặt trên bàn có chút muốn rục rịch.

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn ngón tay đang nắm chặt của ông ta, hừ lạnh một tiếng, “Làm sao, lẽ nào tôi nói sai chỗ nào sao?”
“Thôi bỏ đi, hôm nay bố đến không phải để nói chuyện này, bố biết con đang thiết kế váy cưới cho Lan Tâm, hi vọng con không vì Lan Tâm là chị của con mà có tâm tư riêng… Ngoài ra, gần đây Cố Thị xảy ra chút chuyện, chuyện của Tổng giám đốc Lâm không phải bố cố tình đâu, nhưng Tiểu Mạch, con cũng đừng quá đáng như vậy, để Tổng giám đốc Mộ ra mặt giúp con xả giận, chuyện này mà nói ra ngoài thì thật là khó nghe”
“Ông hình như xem trọng tôi quá đấy, tại sao anh ta lại giúp tôi xả giận chứ? Chèn ép Cố Thị có thể cho thấy rằng anh ta là người có tầm mắt rất tốt, hơn nữa, Cố Thị là của ông à? Đó là công ty mà mẹ tôi đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy”

“Chát!”
Cố Chấn Hải tức.

đến mức cơ thể run rẩy, nhất thời không kiềm chế được tát một cái vào mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch bị tát, một bên mặt nóng rát, dần dần đỏ lên.

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu, ánh mắt càng tối đi.

“Tiểu Mạch, con chẳng hiểu gì cả, con không biết nỗi khổ tâm của bố”
Cố Tiểu Mạch chợt quay người, không kìm được tức giận nhìn Cố Chấn Hải, lạnh lùng nói: “Nếu tôi và ông không có quan hệ huyết thống, ông cho rằng tôi sẽ không tát lại ông sao?”
Cô lên cao giọng, giọng nói lạnh lùng đến mức Cố Chấn Hải run sợ.

Cố Tiểu Mạch nhìn Cố Chấn Hải, không hề có chút tủi thân, ủy khuất hay là yếu ớt.


“Nhân lúc tôi chưa báo cảnh sát thì mau cút, cút khỏi tâm mắt của tôi!”
Cô cảm thấy ghê tởm, nghiêng đầu qua chỗ khác, đến một cái nhìn cũng không muốn dành cho Cố Chấn Hải.

Mắt thấy Cố Tiểu Mạch định lấy điện thoại ra gọi điện, sắc mặt Cố Chấn Hải chợt ngỡ ngàng, khó coi vô cùng, ông ta vứt lại một câu, “Hôm khác bố lại đến tìm con”
Nói xong liền vội vàng rời khỏi quán cà phê, lúc đi ra ngoài, Cố Chấn Hải vẫn có chút thất vọng, Cố Thị nhất định không thể để Mộ Thị chèn ép như thết Cố Tiểu Mạch ngồi trong quán cà phê, mặt đau tê tái, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt.

Buổi chiều, lúc đến giờ nghỉ của lớp mẫu giáo, có một người phụ nữ đến tìm Nám Nám.

Cô giáo gọi Nám Nám đi ra ngoài, ngồi xuống hỏi con bé: “Nám Nám, cô ấy là dì của con à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận