Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Vương Duệ nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt mà người khác không hiểu cho lắm, mỉm cười, hắn đã học thuộc lời thoại mà Cố Lan Tâm đã nói, hắn đưa tay chào: “Đã lâu không gặp.”
Đến tên cũng không thèm gọi nhưng lại khiến Cố Tiểu Mạch có cảm giác cách cả thế giới, tim cô cuối cùng cũng được thả lỏng, Cố Tiểu Mạch có chút quen thuộc với giọng nói này.

Cơ thể cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn sững sờ.

Cố Tiểu Mạch ngơ ngác đứng yên tại chỗ, Cố Lan Tâm như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay, cô ta bước đến, đứng ở bên cạnh Vương Duệ, gật đầu: “Cố Tiểu Mạch, thế nào, tôi đã làm đúng theo lời đã nói, cô đừng có hối hận đâu!”
Giọng nói mang theo sự cảnh cáo và uy hiếp.

Lúc này Cố Tiểu Mạch làm gì có tâm tư để đi nói chuyện với Cố Lan Tâm, cô nhìn người đàn ông trước mặt, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn hắn cho thật rõ, từ lúc biết tin có tủy sống tương thích sau đó là một câu đã lâu không gặp của Vương Duệ khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoang mang, mơ màng.


Cô bỗng có cảm giác hắn chính là người đàn ông năm đó!
Căm hận!
Vừa sáng sớm Nam Thần An đã mang đồ ăn sáng đến tìm Cố Tiểu Mạch, Lục Noãn biết chuyện cũng đi cùng Nam Thần An đến.

“Tiểu Mạch!”
Tiếng gọi của Nam Thần An vẫn không khiến Cố Tiểu Mạch hoàn hồn.

Nam Thần An lập tức cảm nhận được sự bất an, anh ta trầm giọng hỏi cô y tá, “Chuyện này là sao?”
“Tủy sống của anh này tương thích với Nám Nám.”
Chỉ một câu nói khiến Nam Thần An dường như không khống chế được cảm xúc, tương thích? Vậy hắn là bố đẻ của Nám Nám?
Nam Thần An nghiêng đầu nhìn qua, mọi người đứng trước mặt, càng lúc càng đông.

Đúng lúc Cố Lan Tâm cảm thấy đắc ý thì cô ta nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc ở phía xa xa!
Cố Lan Tâm lập tức thu lại mọi cảm xúc trên khuôn mặt của mình, lặng lẽ đứng sang một bên.

Mộ Bắc Ngật ở công ty làm việc suốt đêm, sáng ra chỉ rửa mặt qua loa bằng nước lạnh rồi đi đến bệnh viện.

Lúc biết tin Cố Tiểu Mạch đi đến phòng xét nghiệm, Mộ Bắc Ngật sải chân bước đến đó.


Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, anh vừa bước lại gần một bước thì nghe thấy giọng nói của Nam Thần An, anh ta chần chừ do dự hỏi một câu, “Tiểu Mạch, anh ta là bố đẻ của Nám Nám sao?”
Một câu nói cũng khiến Lục Noãn trở nên kích động, cô lên tiếng hỏi: “Nấm ơi, anh ta thật sự là bố của Nám Nám?”
Hai câu nói này khiến tâm trạng của Mộ Bắc Ngật bỗng tệ đi, nhưng anh vẫn đứng ở đấy, ánh mắt nhìn lên người Cố Tiểu Mạch!
Cả cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ, chẳng có một chút sức lực nào cả, bên tai văng vẳng những thắc mắc của mọi người khiến đầu cô loạn hết cả lên.

Cô bỗng nhiên nhấc chân bước đến trước mặt người đàn ông, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ đủ hai người nghe thấy, cô lạnh lùng chất vấn: “Anh biết tôi, thế nên chuyện năm đó, anh cũng biết?”
Vương Duệ không phủ nhận, “Đúng.”
Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, mặt cứng đờ không biết nên có cảm xúc gì, oán hận? Chán ghét? Hối hận?
Tâm trạng vô cùng phức tạp, Cố Tiểu Mạch tiếp tục hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh: “Có thay tủy sống cho Nám Nám không?”
“Con bé là con gái của tôi, tất nhiên tôi sẽ thay.”
Hơ hơ, hắn cũng biết cơ đấy!

Một người đàn ông vô trách nhiệm không nói một lời liền mất tăm mất tích năm năm liền thật sự khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng chua xót.

Lục Noãn có chút lo lắng còn đôi mắt của Mộ Bắc Ngật từ từ hóa đá.

Sự chú ý của Cố Tiểu Mạch không ở phía Mộ Bắc Ngật, còn Cố Lan Tâm từ đầu đến cuối đều quan sát phản ứng của Mộ Bắc Ngật.

Cô lùi một bước, giống như đưa ra một quyết định rất lớn, “Đúng, anh ta là bố đẻ của Nám Nám.”
Cô từ từ nói ra câu đó khiến tất cả mọi người ngoại trừ Cố Lan Tâm ra đều vô cùng kinh ngạc, trái tim của Nam Thần An như muốn nhảy ra ngoài, trước mắt Lục Noãn xuất hiện một lớp sương mờ mịt!
Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh, anh chửi thầm một tiếng, “Anh ta là bố của Nám Nám, đã có chứng cứ xác thực chưa?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận