Nhưng ngón tay của anh đột nhiên nâng cằm cô lên và giữ chặt khuôn mặt của cô, sau đó anh cúi đầu xuống, mỗi anh gần kề môi cô: “Thật sự không có gì sao? Nếu như không có gì, vậy tại sao hôm nay anh ta lại đỡ chị, còn bế chị đến phòng nghỉ nữa chứ?”
Cô giật mình nhìn gương mặt tuấn tú này với khoảng cách rất gần, anh… anh thật sự đã biết tất cả mọi chuyện rồi! “Thế nào, chị rất tò mò tại sao tôi lại biết, đúng không?”
Anh cười nhẹ: “Lúc đó có nhiều người đều nhìn thấy như vậy, cho dù tôi biết thì có gì để tò mò chứ?”
Khi anh nói vừa dứt lời, khoảng cách giữa môi anh và môi cô càng gần hơn một chút, gần như hoàn toàn chạm vào mỗi cô.
Khuôn mặt của Lăng Y Mộc không thể không đỏ bừng lên: “Đừng… Cô bối rối nói.
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Như vậy không bằng chị cứ nói làm thế nào mà chị quen biết anh ta đi.”
“Là bởi vì có một lần, có người đã lấy trộm chiếc vòng của anh ta.
Tên trộm cũng đụng phải tôi, chiếc vòng rơi vào trong túi quần áo của tôi, anh ta muốn lấy lại chiếc vòng nên tôi đã quen biết anh ta!” Lăng Y Mộc vội vàng nói.
“Thật không?” Anh thì thầm nói: “Vậy sau đó, hai người đã gặp nhau mấy lần?”
Làm sao cô có thể đếm được chứ! Nhưng nhìn khuôn mặt của Dịch Quân Phi đang đến gần, trong lòng Lăng Y Mộc vội vàng đếm thầm, sau đó nói: “Bốn… bốn lần.
Một lần là anh ta nói nhặt lại vòng tay, muốn mời tôi ăn cơm để cảm ơn tôi.
Còn có một lần là ở thị trấn nơi bà ngoại tôi nằm viện, tôi tình cờ gặp anh ta, bây giờ lần này là đang đi đóng vai diễn viên quần chúng”
Ánh mắt của anh lóe sáng lên, dựa vào sự hiểu biết của anh về Vĩ Ngạn, nếu như Vĩ Ngạn thực sự muốn cảm ơn cô đã nhặt được chiếc vòng, anh ta có thể dùng tiền để đền đáp thay vì phải mời khách ăn cơm một cách lòng vòng như vậy.
Nói cách khác, lúc đó Vĩ Ngạn đã có tâm tư đối với cô rồi sao?
Tại sao là Y Mộc? Bên phía Vĩ Ngạn đó, không phải anh ta mới quan hệ qua lại với Lăng Lạc Giao chưa bao lâu sao? Nếu như trước kia, khi Vĩ Ngạn hẹn hò với một người phụ nữ thì sẽ không còn hứng thú với người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ… dường như đã xảy ra ngoại lệ.
“Chị có thích anh ta không?” Anh vẫn hỏi lại câu hỏi trước đó.
“Tôi đã nói rồi, tôi với anh ta không có gì hết.
Hơn nữa, anh ta là thái tử gia của giới giải trí, tôi chỉ là một công nhân vệ sinh môi trường”
Căn bản hai người không hợp nhau, anh lại hỏi cô có thích Cổ Vĩ Ngạn hay không, theo cô thấy vốn dĩ không có ý nghĩa gì cả! “Chẳng phải tôi cũng nhìn trúng chị đấy sao?”
Dịch Quân Phi cười nhẹ, môi anh đặt lên môi cô, hạt cơm trên khỏe môi cô cuốn vào trong miệng: “Nếu như Cố Vĩ Ngạn cũng thích chị thì sao? Vậy chị có thích anh ta không?”
Cả người Lăng Y Mộc cứng đờ, máu trong người cô như muốn sôi trào lên vì hành động của anh, đầu óc cô cũng trở nên trống rỗng.
“Này, chị à?” Anh ăn từng hạt cơm trên khóe miệng cô, giống như đây là một trò chơi thú vị vậy: “Là thích hay không thích?”
Hai tay của cô đặt trước ngực của anh, nhưng cô lại không đẩy anh ra, “Không… không thích..” Cô vội vàng nói, chỉ muốn anh nhanh chóng kết thúc hành động mập mờ này..