Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


“Chị không được phép lừa tôi đấy.

Anh thì thầm nói, giọng nói giống như một loại đại hồ cầm, âm trầm vang lên bên tại cô: “Mãi mãi cũng đừng thích Cố Vĩ Ngạn, biết không?”
Cơ thể của cô đột nhiên cứng đờ, giọng nói của anh êm tại như vậy, nhưng ẩn dưới sự êm tại đó là một lời cảnh báo khiến người khác vô cùng sợ hãi.

Có vẻ như nếu sau này cô thật sự thích Cổ Vĩ Ngạn thì muôn đời muôn kiếp sẽ không thể chuộc lỗi được.

Hơn nữa, người lừa dối người khác rõ ràng là anh.

Ngay từ đầu rõ ràng là anh đang lừa dối cô, khiến cô lầm tưởng và cho rằng anh với cô là những người đồng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau, kết quả cô chỉ bị anh xoay vòng đùa giỡn như một kẻ ngốc.


Bây giờ anh lại yêu cầu cô không được phép lừa anh, thật nực cười.

“Mặc dù bây giờ tôi không thích anh ta, nhưng tôi không biết sau này tôi có thích hay không… Cô mở miệng muốn dùng lời nói để đưa ra sự phản kháng cuối cùng, có lẽ đây cũng là sự phản kháng duy nhất mà bây giờ cô có thể làm.

Nhưng cô chưa kịp nói hết lời thì anh đã đè chặt môi cô và chặn hết lời nói của cô.

“Ơ.” Theo bản năng Lăng Y Mộc giơ tay lên, cô muốn đẩy anh ra, nhưng sau đó cô bị anh giữ lấy tay phải, cô không nghĩ nhiều lại giơ tay trái lên.

Khi ngón tay của anh ngăn cản tay trái của cô, bỗng nhiên cô trút một hơi thật mạnh, theo bản năng cô mở miệng la lên một tiếng “đau”, tiếng la này khiến anh được dịp hôn sâu hơn.

Cả người cô gần như không thở nổi vì bị hôn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh mới kết thúc nụ hôn này, anh cũng buông lỏng hai tay của cô ra.

Cô chỉ cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn, suýt chút nữa cô đã ngã ra khỏi ghế.

Một tay của anh đỡ lấy eo của cô, tay còn lại nhẹ nhàng nằm lấy tay trái của cô: “Vừa rồi tôi làm chị đau?” Lăng Y Mộc cần môi, cô trừng mắt nhìn Dịch Quân Phi: “Tại sao vừa rồi anh làm như vậy?”
“Bởi vì tôi không thích nghe chị nói những lời tôi không muốn nghe.” Anh cười nhẹ và nói, trông vô cùng điểm đạm: “Nếu như chị dự định nói những lời đó nữa, vậy thì tôi không ngại hôn chị thêm một lần nữa.


… Cô ngày người ra, nhưng cũng không nói gì nữa vì cô thật sự sợ rằng anh sẽ nói được làm được.

Dịch Quân Phi cúi đầu, anh cẩn thận quan sát vết sưng đỏ còn chưa giảm bớt trên mu bàn tay của Lăng Y Mộc: “Vết thương trên tay chị phải dưỡng vài ngày mới có thể đỡ đấy.

Chị ở đây dưỡng thương có lẽ sẽ không thuận tiện, chị cứ đến chỗ tôi dưỡng thương đi, thế nào?”
“Cái gì?” Cả người cô đều kinh ngạc: “Đi đến chỗ anh sao?”
“Đúng, đến biệt thự họ Dịch.

Ở đó có nhiều phòng, chị muốn chọn phòng nào cũng đều có thể, bình thường cũng sẽ có người làm chăm sóc.” Anh nói.

“Không cần đâu!” Cô nhanh chóng từ chối: “Tôi đã quen ở đây rồi, hơn nữa vết thương này của tôi cũng không quá nặng, không thể nói là bị thương rất nghiêm trọng đến nỗi không thể tự chăm sóc và cần người khác phục vụ” Sắc mặt của anh dần dần lạnh xuống, lúc này đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó giống như phủ một lớp sương mù: “Chị không đồng ý sao?”
Cổ họng của cô như nghẹn lại, cô thật sự không đồng y.


Đến ở chỗ của anh, chỉ càng ngày càng dây dưa với anh một cách không rõ ràng.

Cô không muốn có bất kỳ dây dưa nào với anh nữa!
Do dự một hồi lâu, cô nuốt vào trong cổ họng một chút nước bọt được tiết ra: “Anh đã nói sẽ không ép buộc tôi”
“Tôi đã nói sẽ không ép buộc chị, nhưng đó chỉ là việc chị ở lại bên cạnh tôi một cách cam tâm tình nguyện.

Còn bây giờ chỉ là để chị đến dưỡng thương vài ngày mà thôi, như vậy tôi cũng yên tâm một chút.” Anh mỉm cười: “Chị à, chị có muốn tôi yên tâm không?”
Nụ cười của anh giống như một dãy núi lớn đè mạnh vào ngực cô.

Ánh sáng trong mắt anh làm cho cô biết rằng đó là tình thế bắt buộc, cô từ chối hóa ra cũng là vô ích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận