Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Nhưng cô càng lùi về sau thì anh càng bước tới trước gần cô hơn, mãi cho đến khi lưng cô chạm vào tủ quần áo và không thể lùi về sau nữa.

Hai tay anh chống lên cửa tủ quần áo, khóa cô lại trong ngực, anh nói: “Tại sao chị lại sợ tôi ra mặt cho chị thế?”
Anh cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu, nếu là những cô gái khác, lúc anh nói rằng anh bằng lòng ra mặt cho thì sợ là người đó sẽ vui mừng muốn chết.

Thế nhưng cô ấy lại hết lần này đến lần khác cô lại trở thành một ngoại lệ.

Lăng Y Mộc bất giác đặt tay trước ngực Dịch Quân
Phi: “Anh đi ra ngoài trước đi, không lâu nữa sẽ có người đi vào đây đấy!”
“Sẽ chẳng có ai đi vào đây đâu.” Anh vô cùng bình tĩnh nói.

“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng sẽ không có ai bước vào phòng này chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào anh và nói.

“Bởi vì sẽ chẳng có ai có thể đi vào.” Anh nói: “Trước cửa có vệ sĩ của tôi đứng canh chừng, chị nói xem còn có ai dám bước vào đây?”
Cô ngẩn người, vừa rồi cô không để ý hóa ra bên cạnh anh còn có một người vệ sĩ.

“Nói cho tôi biết đi, vì sao chị lại sợ hãi?” Anh lại hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa, ngón tay thon dài vén sợ tóc bên gò má của cô.

Vào lúc này, trên mặt cô còn một lớp trang điểm khiến cho khuôn mặt của cô tươi tắn hơn so với ngày thường, chỉ là lớp trang điểm trên mặt này lại không thích hợp với cô cho lắm.

Lúc đến gần cô còn có thể ngửi thấy mùi son phấn.

Vừa so sánh như vậy, anh lại cảm thấy càng thích dáng vẻ “bún thang trong vắt” của cô hơn, và cả mùi hương tự nhiên thơm ngát trên người cô, lúc đến gần cô thì cảm thấy rất dễ chịu.

Mà chỉ có đôi mắt hạnh này của cô là vẫn trước sau như một, cho dù cô trừng mắt nhìn anh cũng làm cho anh cảm thấy rất đáng yêu.

Cô cắn cắn cánh môi, rũ đôi mắt xuống thề thốt phủ nhận: “Tôi chẳng sợ gì cả!”
Ngón tay của anh nhẹ nâng cằm cô lên, bắt buộc ánh mắt của cô phải nhìn vào anh: “Tôi hỏi là vì sao chứ không phải hỏi là chị có sợ hay không.”
Nói cách khác thì vốn dĩ anh đã chắc chắn rằng cô đang sợ hãi.

Tim Lăng Y Mộc run lên, anh đã thấy rõ cô đang sợ hãi u?
Đôi mắt đẹp nhìn cô một cách sâu xa, tựa như đang xem thấu cả con người cô.

“Bởi vì sợ rằng sẽ trở thành thói quen!”
Lăng Y Mộc hơi khó chịu, nói: “Có một số việc e rằng cứ làm nhiều lần sẽ khiến nó trở thành thói quen mất, nhưng sau khi đã quen rồi, nếu một ngày nào đó không còn được như vậy nữa thì tuyệt vọng biết nhường nào.”
“Sao nào, chị đã từng tuyệt vọng rồi sao?” Anh tùy ý nói một câu.

Cô hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cô cũng không hề né tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Đúng, tôi đã từng tuyệt vọng rồi.”
Con người của anh ngưng lại một chút, nụ cười nhẹ trên gương mặt anh cũng từ từ biến mất.

“Có thể đi ra ngoài được chưa? Tôi phải thay quần áo rồi.” Lăng Y Mộc nói.

Chỉ là Dịch Quân Phi lại không hề lùi bước, đôi mắt đen nhánh vẫn cứ thế, bình tĩnh nhìn cô, mà đầu ngón tay của anh lại vỗ về hai gò má của cô, tựa như là đang định giá một cái gì đó.

Sau một lúc lâu, anh lẩm bẩm nói: “Vậy nếu như tôi nói, cho dù có quen rồi đi nữa thì vẫn mãi mãi như thế, không biến mất thì chị còn sợ không?”
Lăng Y Mộc kinh ngạc nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt này, trong phút chốc cô lại không biết trả lời ra làm sao, giờ khắc này chỉ nghe được tiếng tim trong lồng ngực mình đập thình thịch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui