Trước đây cô và Quan Lệ Quân cùng nhau vào công ty, mối quan hệ của cô và Quan Lệ Quân xem như khá tốt.
Lúc bình thường Quan Lệ Quân còn hay hỏi hạn cô ân cần, cùng cô lôi kéo tình cảm.
Chỉ là sau khi cô xảy ra chuyện, Quan Lệ Quân cũng không còn quan tâm hỏi hạn cô ân cần như trước nữa.
Lúc này gặp mặt lại đồng nghiệp cũ, ít nhiều Lăng Y
Mộc cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.
“Tôi đọc bảo có thấy Hách Dĩ Mạt cùng với bạn trai cũ của cô Tiêu Thiên Định, đi đến thăm các công nhân vệ sinh tại Sở Bảo Vệ Môi Trường và gửi quà cho họ, hình như cũng thấy hình cô mặt đồng phục của công nhân, bây giờ cô đang làm công tại công ty môi trường à?” Quan Lệ Quân làm bộ như đang quan tâm cô, nói.
Tuy nhiên, bây giờ cả cái Thanh Thủy này hắn là rất nhiều người biết Hách Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định đã đánh hôn với nhau, không bao lâu nữa bọn họ sẽ kết hôn với nhau.
Cứ hết lần này đến lần khác Quan Lệ Quân lại nhắc đến Tiêu Thiên Định, lại còn nói là “bạn trai cũ” các thứ, tựa như cô ta đang nhắc nhở có điều gì đó.
Lăng Y Mộc cứ thế nhìn Quan Lệ Quân chăm chăm, đột nhiên cô cảm thấy thông suốt.
Quan Lệ Quân bị Lăng Y Mộc nhìn chăm chăm như vậy nên trên mặt cô ta xuất hiện một chút lúng túng, ánh mắt của đối phương dường như có thể nhìn thấu cô ta.
Nhưng ngay sau đó cô ta lại tự nói với mình, cứ cho là nhìn thấu cô ta thì sao chứ? Bây giờ Lăng Y Mộc đã sớm không còn là ngôi sao mới trong nghề của năm đó.
Trước đây cô ta và Lăng Y Mộc cùng nhau vào công ty, nhưng trong mắt của tất cả mọi người chỉ tồn tại mỗi Lăng Y Mộc, còn cô ta thì chẳng qua chỉ làm nền cho Lăng Y Mộc mà thôi.
Tất cả mọi người nói rằng Lăng Y Mộc cả đường tình duyên lẫn sự nghiệp đều thuận lợi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tự mình trở thành một luật sư lớn của cả vùng, còn cô ta cũng chỉ có thể đứng bên cạnh rồi hâm mộ mà thôi.
Thậm chí mỗi khi cô làm việc có gì đó sai sót thì ông chủ của công ty sẽ bảo cô phải học tập thêm ở Lăng Y Mộc, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Lăng Y Mộc tựa như một tòa núi lớn ngồi lên đầu cô ta, chỉ cần Lăng Y Mộc còn tồn tại trong công ty thì như vậy người khác sẽ đem hai người ra so sánh với nhau.
Còn cô ta thì chẳng khác nào sống vĩnh viễn dưới cái bóng của Lăng Y Mộc.
Cho nên sau này Lãng Y Mộc xảy ra chuyện, trong lòng Quan Lệ Quân vô cùng vui vẻ.
Thậm chí cô ta còn cảm thấy đây là ông trời đang đang giúp, nên mới khiến cho Lăng Y Mộc xảy ra chuyện.
Quả nhiên, sau khi Lăng Y Mộc ngồi tù, sau đó người khác chẳng còn đem cô ta và Lăng Y Mộc ra so sánh với nhau nữa.
“Y Mộc, cô đừng để ý nha, tôi cũng chỉ là đang quan tâm cô thôi.
Làm công nhân ở Sở Bảo Vệ Môi Trường rất là cực khổ!” Quan Lệ Quân giả mù sa mưa, thương hại nói với cô.
“Vẫn ổn, không có gì khổ cả.” Lăng Y Mộc nói, chí ít làm công ở Sở Bảo Vệ Môi Trường vẫn tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian cô trong tù.
Nhưng mà Quan Lệ Quân lại cảm thấy Lăng Y Mộc đang nói dối: “Sao lại không cực khổ được chứ, cô làm công nhân ở Sở Bảo Vệ Môi Trường, ngày nào cô cũng phải quét rác rồi dọn dẹp thùng rác gì gì đó.
Tôi nghe người ta nói làm ở Sở Bảo Vệ Môi Trường lâu năm thì trên người sẽ bị ám một chút… mùi gì đó.”
Quan Lệ Quân vừa nói vừa không hề che giấu đi sự hèn mọn chất chứa trong mắt cô ta.
“Nếu như cô cảm thấy tôi bốc mùi thì xin mời cô cách xa tôi ra một chút.” Lăng Y Mộc chẳng hề khách khi chút nào mà nói với cô ta.
Vẻ mặt Quan Lệ Quân đơ ra, sau đó lại cười nói: “Mọi người cũng từng là đồng nghiệp với nhau, sao tôi lại có thể chế cô chứ.
Nhắc mới nhớ, lúc nào có rảnh thì có thể quay lại công ty luật tham quan nhé! Tất cả mọi người đều rất nhớ cô.
Quan Lệ Quân nói giống như là đang nhiệt tình mời cô, thể nhưng lời nói này khác nào dao găm ác độc chém vào trái tim của Lăng Y Mộc..