Không như ở biệt thự họ Dịch, khi cùng ăn cơm với Dịch Quân Phi luôn khiến cô như bị ràng buộc bởi điều gì đó, một loại cảm giác kiềm chế nặng nề, thường khiến cô có cảm giác muốn thoát khỏi đó.
Suy cho cùng, là vì người đàn ông này, thật ra cô cũng không thể nhìn thấu được.
Cho dù anh nói có thể trở thành “Bình Quân” của một mình cô, cô cũng không biết trong lời nói của anh có mấy phần là thật, mấy phần là đùa giỡn.
Hoặc có thể… Những trải nghiệm trong tù khiến cô có một sự sợ hãi với anh, cô thực sự sợ anh.
Sợ một người nào đó không cẩn thận làm anh buồn, sợ rằng anh lần nữa sẽ trải qua những ngày tháng sống trong địa ngục giống cô
Lắc đầu, Lăng Y Mộc không muốn bản thân nghĩ về điều đó nữa.
Vội vã ăn hết thức ăn nhanh trong tay, cô bắt xe buýt và về lại nhà của mình.
Thế nhưng, nơi này bây giờ đã không còn là nhà của cô nữa:
Lăng Y Mộc nhấn chuông cửa, không lâu sau là Lăng Lạc Giao mở cửa.
“Chị, chị đến rồi.” Lăng Lạc Giao mang bộ mặt như một cô em gái nhỏ, hoàn toàn không phải là sự hung hăng vênh váo khi cô gặp cô ta lần đầu tiên ở trường quay.
Lăng Y Mộc liếc nhìn đối phương một cách lãnh đạm và bước vào nhà.
Phương Nguyệt Thanh nhiệt tình chào đón: “Y Mộc đến rồi, vừa rồi dì và bố con vừa nhắc đến con.
“Nào, ngồi xuống trước.
Lăng Quốc Chiến nói.
Lăng Y Mộc ngồi xuống và hỏi thẳng: “Phần mộ của mẹ cần dời đến đâu?”
“Cái này không gấp.” Lăng Quốc Chiến xua xua tay: “Hay là nói trước chuyện của con và em gái con, hôm nay bố muốn làm người hòa giải cho hai con.
Dù cho trước kia như thế nào thì hai đứa vẫn là chị em.
Con là chị vẫn phải bảo vệ em gái của mình”
Lăng Y Mộc hơi nhíu mày: “Con chỉ là muốn biết, mộ của mẹ con phải dời đi đâu?”
Lăng Quốc Chiến không hài lòng: “Không phải nói rồi à, chuyện này đợi chút nữa rồi nói, nói chuyện của con và em gái con trước.”
“Chị ơi! Nếu trước kia em có gì không đúng, chị đừng để trong lòng, em xin lỗi chị.” Lăng Lạc Giao nói với vẻ mặt chân thành.
Lăng Y Mộc hài lòng nhưng vẫn đầy sự đề phòng.
Hiện tại Lăng Lạc Giao càng như vậy, càng cho thấy rõ cô ta có vấn đề.
Quả nhiên, lời nói tiếp đó của Lăng Quốc Chiến lại càng khiến Lăng Y Mộc hiểu rõ rốt cuộc Lăng Lạc Giao có mục đích gì.
“Được rồi, hai con là chị em, không thể vì một người đàn ông mà mất hòa khí” Lăng Quốc Chiến nói với con gái lớn: “Y Mộc, Cố Vĩ Ngạn là bạn trai của em gái con, con không thể phá hoại nhân duyên của em gái con.
Vả lại không phải con và Dịch Quân Phi đang thân thiết sao? Vậy con lại càng không nên xen ngang giữa Cổ Vĩ Ngạn và em gái con.
Lăng Y Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây mới là trọng điểm.
“Con không quan tâm giữa cô ta và Cố Vĩ Ngạn rốt cuộc là như thế nào, con chỉ muốn biết là mộ của mẹ con phải dời đến đâu!” Lăng Y Mộc nhắc lại lần nữa về vấn đề của cô.
Lăng Quốc Chiến không hài lòng: “Con như vậy là không đồng ý? Lẽ nào con thật sự muốn chen ngang giữa Lạc Giao và Cổ Vĩ Ngạn? Bố nói con biết, nếu như con dám phá hoại nhân duyên của Lạc Giao thì cả đời này con đừng hòng viếng mộ của mẹ con!”
Lăng Y Mộc lạnh lùng nhìn bố ruột của mình: “Đồng ý hay không, không phải con nói, nếu như Cổ Vĩ Ngạn thật sự thích cô ta, vậy thì không ai có thể cướp đi.
Nếu như ngay từ đầu Cổ Vĩ Ngạn đã không thật lòng với cô ta, vậy thì cô ta có giữ cũng không được!”.