Cô ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên cười một cách bi thảm: “Bình Quân… Cô lẩm bẩm gọi cái tên này, đã bao lâu rồi cô không gọi anh như vậy?
Chỉ có vài tháng mà thôi, nhưng lại dường như đã rất lâu rồi.
Nhưng lúc này, trong mắt cô hình như chỉ có Bình Quân mà thôi, một Bình Quân đã từng cùng cô nương tựa lẫn nhau, một Bình Quân có thể để cô dựa dẫm và sưởi ấm cho nhau.
Vẻ mặt anh có chút sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: “Em đây.
“Bình Quân… Chị mệt quá.” Cô thì thầm nói, mệt đến không có sức lực để đi tiếp, thậm chí đến cả khóc cũng không có sức.
Anh cúi xuống, bất ngờ ôm cô đứng dậy, đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Cô yên lặng nằm trong vòng tay của anh, không vùng vẫy như lúc trước nữa, như một em bé ngoan ngoãn.
Anh ôm cô lên xe, ánh mắt nhìn cuốn album ảnh đã cháy đen một nửa trên tay cô.
Đột nhiên, mắt anh nheo lại, nhìn chằm chằm vào đôi tay của cô, sau đó anh kêu cho tài xế chuyển hướng đi đến bệnh viện.
“Sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dịch Quân Phi hỏi.
Thế nhưng Lăng Y Mộc vẫn không trả lời, chỉ ôm chầm chầm lấy cuốn album ảnh.
Lồng ngực anh có cảm giấc đau nhói mà ngay cả anh cũng không thể giải thích được, nếu như sớm biết để cô về nhà sẽ thành thế này, vậy thì bất luận thế nào anh cũng sẽ về cùng cô.
Nghĩ đến đây, đôi mắt anh thoáng qua một vầng tối.
Đến cửa bệnh viện, Dịch Quân Phi ôm Lăng Y Mộc xuống xe, bước nhanh đến phòng cấp cứu.
Lăng Y Mộc mãi vẫn không lên tiếng, vô cùng im lặng, như thể chỉ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Mãi cho đến lúc bác sĩ muốn rút cuốn album ảnh ra khỏi tay cô, cô mới chợt tỉnh táo lại, hai tay kéo chặt cuốn album: “Đừng!”
“Không phải muốn lấy đi nó, chỉ là muốn xem vết thương trong tay của chị.
Dịch Quân Phi nhẹ nhàng nói: “Chị đưa cái này cho em, để bác sĩ kiểm tra vết thương trong tay của chị, được không?”
Một tiếng “chỉ”, cuối cùng đã khiến ánh mắt của cô hướng về phía anh: “Bình… Quân.”
Cô thì thầm nói “Là em.”
Anh trả lời: “Nói cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Môi của cô run lên, giọt nước mắt đọng trong đôi mắt lại lần nữa tuôn ra: “Bị đốt cháy rồi, ảnh chụp cùng với mẹ, bị đốt rồi.”
Giọng của cô nghẹn ngào, và mỗi khi hàng mi cong vút lại như muốn trào ra nhiều nước mắt hơn.
Dịch Quân Phi ngơ ngác, cuốn album bị cháy đen một nửa… Là cuốn album ảnh của cô và mẹ cô sao?
Trong khoảng thời gian bọn họ sống chung với nhau, đủ để anh hiểu được trong lòng cô, mẹ cô quan trọng đến nhường nào.
Mà lúc này, bác sĩ cuối cùng cũng nhân cơ hội kiểm tra tay của Lãng Y Mộc, sau khi xem thì lập tức bắt đầu xử lý vết bỏng cho Lăng Y Mộc, rửa sạch phần bên ngoài vết thương sau đó bằng bỏ lại.
Vết bầm lần trước trên mu bàn tay của cô vẫn chưa hết, mà lần này lại thêm một vết thương khác, ngón tay của hai bàn tay đều bị vải gạt băng bỏ lại.
Trong quá trình này, Lãng Y Mộc vẫn không nói một lời nào, như thể cô không cảm thấy đau.
Nhưng cô càng như vậy lại càng khiến cho người khác đau lòng.
Dịch Quân Phi lấy khăn từ trong người ra để lau nước mắt trên gương mặt cho Lăng Y Mộc: “Đừng khóc nữa….