Dường như giấc mộng và hiện thực đang không ngừng đan xen vào nhau, khiến cô có chút chưa kịp định thần lại.
“Vậy chị trả lời điện thoại đi.” Anh nói, vừa nói vừa đưa điện thoại đến bên tại cô.
Lăng Y Mộc sững sờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại: “Y Mộc? Y Mộc, cậu dậy rồi à?” Lăng Y Mộc giật mình và lập tức có chút tỉnh táo trở lại: “Hoa Nhiên!”
“Đúng vậy, bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu đang ở cùng với Dịch Quân Phi sao? Tối qua tớ gọi điện cho cậu là do anh ta nghe máy, kết quả vừa nãy gọi cho cậu thì vẫn là anh ta nghe máy”
Tần Hoa Nhiên cũng sắp lờ đờ mất rồi, ai có thể ngờ được, cô ấy gọi điện hai lần thì rốt cuộc người nghe máy vẫn là Dịch Quân Phi.
“Tối qua cậu cũng có gọi điện đến sao?” Lăng Y Mộc ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, anh ta nói cậu đã ngủ rồi.” Tần Hoa Nhiên nói: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Hai người thực sự sống chung với nhau sao? Tình hình giữa cậu và anh ta bây giờ là như thế nào vậy?”
Một loạt câu hỏi toát ra từ trong miệng của Tần Hoa Nhiên.
Lăng Y Mộc khẽ cắn môi và nhìn Dịch Quân Phi đang ở bên cạnh giúp cô cầm điện thoại: “Có… có chút phức tạp, lần sau gặp mặt tớ sẽ nói cho cậu biết, cậu… cậu kiếm tới có chuyện gì vậy?”
“Chuyện là như vậy, về vụ án của cậu, tớ vô tình phát hiện ra một nhân chứng trong vụ án của cậu vào năm đó hiện có thể đang sống ở thành phố Sơn Lý bên cạnh, nên tớ muốn kiếm cậu thảo luận về điều này.” Tần Hoa Nhiên nói.
Lăng Y Mộc sững sờ và liền vội vàng nói: “Được, vậy… vậy cậu khi nào có thời gian để chúng ta gặp nhau!”
“Vậy thì sau giờ tan làm ngày hôm nay của tớ đi.” Tần Hoa Nhiên nói: “Hôm nay cậu đi làm ở sở Bảo vệ Môi trường à? Hay là tớ tan làm rồi đến đón cậu?”
“Không cần đầu, chỉ cần đến nơi chúng ta thường xuyên gặp nhau là được rồi.” Lăng Y Mộc nói.
“Được thôi.” Tần Hoa Nhiên nói.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lăng Y Mộc muốn ngồi dậy, nhưng khi hai tay của cô chống lên giường thì có một cơn đau từ đầu ngón tay của cô truyền đến.
“Á!” Cô kêu thầm lên một tiếng theo bản năng, vào khoảnh khắc tiếp theo, hai tay của anh đã luồn qua nách của cô và nhấc cả người của cô lên, giống như đang bế một đứa trẻ ngồi dậy vậy.
Lăng Y Mộc chợt cảm thấy khó xử, nhưng ngay lập tức, cơn đau trên ngón tay bỗng nhiên khiến cô nhớ đến những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Sau đó trên khuôn mặt của cô liền ngập tràn sự căng thẳng: “Cuốn album ảnh của tôi đâu rồi? Cuốn album ảnh đó của tôi đang nằm ở đâu?”
Cô vội vàng nói, cuốn album ảnh đó là kỷ niệm quý giá nhất của cô.
Dịch Quân Phi bất giác cau mày lại: “Vì cuốn album ảnh, chị thậm chí đến mạng sống cũng bỏ mặc luôn sao? Hôm qua là may mắn, chị chỉ bị một số vết thương ngoài da trên ngón tay, nếu bị bỏng ở diện tích lớn hơn thì sao?”
“Cuốn album ảnh này rất quan trọng với tôi!” Lăng Y Mộc nói.
“Lẽ nào nó còn quan trọng hơn cả đôi tay của chị sao? Lẽ nào chị thực sự định phế đôi tay chỉ để bảo vệ một cuốn album ảnh?” Giọng nói của anh trầm xuống.
“Nó rất quan trọng, cho dù đôi tay của tôi bị phá huỷ thì tôi cũng muốn bảo vệ lấy nó.” Lăng Y Mộc hít một hơi thật sâu và nói.
Đối với cô mà nói, đây là một suy nghĩ và cố chấp trong lòng cô..