Đó là tình cảm gia đình đẹp đẽ nhất trong tận đáy lòng của cô, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cô từng có.
Câu trả lời của cô khiến cho sắc mặt của anh trở nên khó coi, có một nỗi tức giận đang lượn lờ trong lồng ngực, tức giận cô vì không trân trọng bản thân mình như vậy.
Cũng tức giận bản thân anh, lại quan tâm đến cơ thể của cô còn nhiều hơn chính bản thân cô
Bản thân cô cũng không quan tâm đến đôi tay này có bị phế bỏ hay không, mà ngược lại, anh thì quan tâm vô cùng, không nỡ nhìn thấy cô bị thương dù chỉ một chút.
“Cuốn album ảnh của tôi đâu?” Cô vẫn lo lắng hỏi anh về vấn đề này.
Dịch Quân Phi thở dài nặng nề và đứng dậy, đi đến trước cái tủ cách đó không xa, đưa cho cô cuốn album ảnh đã bị thiêu cháy một phần.
Lăng Y Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mở cuốn album ảnh ra và nhìn những tấm hình ở trong đó, đôi mắt lại không khỏi đỏ lên một lần nữa.
Những tấm hình trong đó, có một số đã bị thiêu huỷ, một số thì bị cháy đến chỉ còn lại những góc cạnh, có một số thì bị cháy mất một phần, chỉ còn khoảng một phần tư lượng hình ảnh còn nguyên vẹn.
Mỗi khi lật một trang, dường như cần phải có nhiều nghị lực hơn để gánh chịu nỗi đau đớn này.
Không ngờ rằng ngay cả một cuốn album ảnh mà cô cũng không thể bảo vệ được tốt.
Đóng cuốn album ảnh lại, cô thì thầm nói: “Cảm ơn.
“Cái gì?” Anh nhìn lấy cô.
“Cám ơn anh tối hôm qua đã đưa tối đến bệnh viện để xử lý vết thương, tối hôm qua tôi… có chút mất kiểm soát.
Cô có vẻ hơi xấu hổ nói.
Những gì đã xảy ra vào tối hôm qua lúc này lần lượt hiện lên trong tâm trí của cô.
Nếu là bình thường, cho dù cô muốn khóc thì cũng sẽ không lao vào trong vòng tay của anh để khóc.
Tuy nhiên, vào ngày hôm qua, cô lại ôm lấy anh mà khóc lớn, như thể đang ôm lấy một khúc gỗ trôi bồng bềnh vậy.
“Vậy thì từ nay về sau, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy chị mất kiểm soát” Anh cúi người xuống và nói nhỏ với cô.
Câu nói này không phải hỏi han mà là trực tiếp đưa ra một kết luận.
Lăng Y Mộc nín thở.
Dịch Quân Phi cúi đầu xuống và lại đưa mắt liếc nhìn những ngón tay đang quấn băng gạc của cô: “Sau này có gặp phải khó khăn rắc rối gì, chị cũng có thể nói với tôi, đừng tự mình đối mặt.
Còn nữa, tay của chị hiện giờ đã thành ra thế này rồi, tôi đã xin nghỉ phép cho chị ở sở Bảo vệ Môi trường nên chị cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
Nhà? Cô sững sờ, và ngay lập tức có cảm giác cay đẳng trong lòng, chỗ này đối với cô mà nói không phải là nhà gì cả.
Hoặc nên nói rằng, ở trong thành phố này không hề có nhà của cô.
“Dưỡng đôi tay cho thật tốt vào trước, tay lành lại rồi thì muốn làm gì cũng được cả.” Dịch Quân Phi nói, lại giống như nhớ ra điều gì và nói: “Tối nay chị phải đến gặp Tần Hoa Nhiên sao? Hay là đổi ngày khác đi, đợi vết thương trên tay lành lại một chút rồi hẵng nói..