Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Lăng Y Mộc đi bộ đến một nhà hàng thức ăn nhanh ở đấy, sau khi tìm được chỗ và gọi một ly nước có giá mười tám nghìn thì nhắn tin cho Tần Hoa Nhiên.

Cô vừa đợi cô bạn thân vừa nhàn rỗi nhìn qua tấm kính trong suốt sát sàn, thỉnh thoảng nhìn thấy có một số anh trai giao đồ ăn ra vào trong nhà hàng, cầm lấy đồ ăn mang về để giao đi.

Giao đồ ăn mang về… Trong lòng của Lăng Y Mộc chợt nảy sinh một suy nghĩ, bằng lái xe của cô đã bị bãi bỏ rồi, nhưng không đồng nghĩa cô không thể lái xe gắn máy.

Hơn nữa, công việc giao đồ ăn mang về cũng được phân bố theo công việc, tuy không có lương căn bản gì cả nhưng làm nhiều thì đương nhiên cũng sẽ có tiền nhiều.

Nếu tiền án… của cô có thể vượt qua vòng ứng tuyển, thì có lẽ công việc giao đồ ăn mang về cũng là một ngành nghề khá tốt đối với cô.


Suy cho cùng thì ở trong sở Bảo vệ Môi trường, một khi cô xin nghỉ phép thì lượng công việc của chị Từ sẽ tăng lên, đồng nghĩa với việc đẩy công việc của mình cho người khác làm giúp.

Hơn nữa, bên phía sở Bảo vệ Môi trường có lượng cổ định, hiện giờ cô cần phải gánh một phần tư tiền thuốc thang của bà ngoại, chính vào lúc cô đang thiếu tiền…
“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói của Tần Hoa Nhiên vang lên bên tại cô.

Lăng Y Mộc đột nhiên định thần lại và nhìn cô bạn thân đã đến: “Đang phân vân có nên làm tài xế giao đồ ăn mang về không!” Lăng Y Mộc nói.

Tần Hoa Nhiên sửng sốt: “Cậu định đi làm giao đồ ăn mang về sao? Công việc này quá vất vả rồi, hơn nữa lại dễ bị phàn nàn, rất ít phụ nữ sẽ đi làm tài xế giao đồ ăn mang về, thể lực cũng không hẳn sẽ theo kịp đấy.

Thường thì loại công việc này đều do đàn ông đảm nhiệm.

“Nhưng ít nhất sẽ không làm liên luỵ đến người khác.

Lăng Y Mộc nói: “Làm tốt hay không đều là chuyện của mình, không giống bên phía sở Bảo vệ Môi trường, nếu xin nghỉ phép thì phải làm phiền người khác hoàn thành công việc giúp mình.”
“Đúng là như vậy” Tần Hoa Nhiên nói, sau đó thì cô ấy như thể nghĩ ra điều gì vậy: “Đúng rồi, tại sao hôm nay cậu lại đến sớm thế? Đã xin nghỉ phép sao?”
Cô ấy nhớ rằng thời gian tan ca của cô bạn thân bên phía sở Bảo vệ Môi trường còn muộn hơn cả cô ấy.

“Ừm, tay tớ bị thương một chút nên phải nghỉ phép vài ngày, nên mới phân vân, chi bằng đổi một công việc mới.


Lăng Y Mộc nói.

Lúc này Tần Hoa Nhiên mới phát hiện trên mười ngón tay của cô bạn thân đang quấn đầy băng gạc: “Tay của cậu tại sao lại ra nông nỗi như thế vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Cô ấy lo lắng hỏi rằng.

Lăng Y Mộc không hề giấu giếm cô bạn thân, ngắn gọn đại khái kể lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Tần Hoa Nhiên nghe đến nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại có một người bố như vậy chứ, cho dù có thiên vị Lăng Lạc Giao thì cũng không thể nào đối xử như vậy với cậu! Ông ta rõ ràng biết được cuốn album ảnh đó quan trọng như thế nào với cậu mà còn đốt nó đi!”
Lăng Y Mộc tự cười nhạo bản thân rằng đúng thế, loại người như vậy không phải chính là bố ruột của cô sao?
Vào lúc này, cảm xúc của cô cũng đã từ sự suy sụp của tối hôm qua trở thành sự xem nhẹ của ngày hôm nay.

Suy cho cùng thì cô đã sớm có được chút tình cảm của mẹ, còn trong lòng của bố thì không còn chừa lại bất cứ gì cả, huống chi nói tình thân máu mủ gì nữa chứ.

Nếu không thì lúc đó, khi cô ngồi tù thì bố cũng không một lần đến thăm cô.


“Vậy tay của cậu có sao không?” Tân Hoa Nhiên quan tâm hỏi.

“Không sao cả.” Lăng Y Mộc nói: “Thực ra là do cách băng bỏ nên trông có chút nghiêm trọng, hôm nay cũng không còn thấy đau gì nữa, cũng có thể tự mình lấy ít đồ rồi.”
Tần Hoa Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sai đó gọi một phần ăn.

Cả hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Lăng Y Mộc lúc này mới biết vụ phát hiện nhân chứng mà cô bạn thân đã nói trong điện thoại là chuyện gì, đó chính là một đoạn video do một đồng nghiệp trong phòng Thiết kế của Hoa Nhiên đăng tải lên nhóm đồng nghiệp.

Và từ trong đoạn video đó, Hoa Nhiên nhìn thấy nhân chứng đã làm chứng năm đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận