Nhưng lúc này, cô cũng không biết từ đầu mình có dũng khí dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh như vậy.
Cuối cùng, vẫn là anh khẽ rũ mắt xuống, khỏe môi nhếch lên cười: “Nếu chị đã muốn tự mình tìm việc, vậy thì chị cứ tự tìm đi.”
Anh vừa nói, vừa thảo bằng gạc quấn quanh ngón tay cô ra từng chút một, khéo léo thảo băng gạc ra, rồi bôi thuốc lại lên ngón tay cô.
Sau đó dùng băng gạc mới nhẹ nhàng băng bỏ ngón tay cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.
Lăng Y Mộc vô thức nhìn người trước mặt, lúc này đang cúi đầu xuống không để cô nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng động tác dịu dàng này của lại giống như muốn bảo vệ cô chu toàn.
Mấy ngày nay đều là anh đến thay thuốc và băng gạc cho cô, cô cũng từng tỏ ý để người giúp việc thay là được rồi, kết quả anh lại cứ nhất quyết phải để mình thay thuốc.
“Chuyện của chị giao cho người khác, tôi không yên tâm.
Đây là câu trả lời của anh.
Nhiều khi cô thật sự cảm không thể hiểu được anh, rõ ràng là trước đó giống như còn đang tức giận, nhưng sau đó lại dịu dàng thay thuốc cho cô như vậy.
Quả thật là tưởng chừng như hai người.
Hoặc nên nói là tính tình của anh… nắng mưa thất thường sao?
Khi anh dùng băng gạc băng bỏ lại những ngón tay của cô, lúc này anh mới ngước mắt lên, bất chợt ánh mắt của hai người lại va chạm vào nhau.
Lúc này, vẻ tức giận ban đầu trong mắt anh đã biến mất, ngược lại trở thành một nụ cười dịu dàng.
Khuôn mặt của Lăng Y Mộc bất giác đỏ ửng lên, trong tiềm thức, cô muốn quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng ngay sau đó, ngón tay anh đã giữ chặt lấy cằm cô: “Hình như vừa rồi chị nhìn tôi khá chăm chú.
Sao hả, cảm thấy tôi rất đẹp trai sao?”
Cô cứng họng, không biết trả lời thế nào? Đẹp hay không đẹp?
Có vẻ như câu trả lời này không tốt cho lắm! Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy mặt càng nóng lên, muốn tránh đi ánh mắt của anh, nhưng vẫn không thể nào tránh được.
Và người giúp việc ở bên cạnh, mặc dù lúc này hiểu chuyện cúi đầu xuống không nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng chỉ nghe thấy giọng đối thoại thôi cũng đã khiến trong lòng cô ta nổi lên một trận sóng gió.
Ngài Dịch đối với cô Lăng Y Mộc thực sự rất khác, lẽ nào thực sự giống như một vài người đã loan truyền, sau này cô Lăng có thể sẽ trở thành bà chủ nhà họ Dịch sao?
Nhưng… Trước đây, cô Lăng không phải là một công nhân vệ sinh môi trường làm việc trong Sở Bảo vệ Môi trường thôi sao?
Ngài Dịch… có khả năng sẽ cưới một người phụ nữ như vậy à?
Buổi tối, Lăng Y Mộc nằm trên giường nhưng có chút không buồn ngủ, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cô nhìn ngón tay quấn băng gạc của mình.
Mấy ngày nay, mỗi lần thay thuốc đều là Dịch Quân Phi đích thân thay cho cô.
Sự chu đáo của anh đối với cô thật sự đã vượt xa Tiêu Thiên Định, người yêu của cô hồi đó.
Thậm chí có lúc, bản thân cô cũng không khỏi thất thần trong chốc lát.
Nếu… nếu anh không phải là Dịch Quân Phi mà là một người khác, có lẽ đã cô thực sự động lòng.
Suy cho cùng, một người đàn ông có thể chú tâm, che chở bạn, lại điển trai như vậy, e rằng có rất ít phụ nữ sẽ không rung động.
Nhưng bởi vì anh là Dịch Quân Phi, bởi vì trong lòng cô có một nỗi sợ hãi âm ỉ về anh.
Vậy nên có đôi khi, cô thực sự có hơi hoảng hốt, và không ngừng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại!
Đợi sau khi vết thương trên tay lành hẳn, hẳn là cô có thể rời khỏi đây, Lăng Y Mộc nghĩ như vậy.
Vào ngày hôm sau, cô bắt đầu sử dụng điện thoại lên mạng tìm kiếm thông báo tuyển dụng có liên quan đến công việc shipper, đồng thời viết sơ yếu lý lịch của bản thân.
Đối với công việc giao hàng, ngưỡng cửa tương đối thấp, nhưng đều yêu cầu giấy chứng nhận sức khỏe.
Lăng Y Mộc nhận ra rằng mình còn phải đi làm giấy chứng nhận sức khỏe mới có thể tham gia vào cái nghề này, đến chừng đó phải dành thời gian đến bệnh viện một chuyến..