Nghe Tân Hoa Nhiên nói vậy, Lăng Y Mộc bất giác cười khổ.
Đúng vậy, hồi đó cô sẽ không tính toán đến chuyện tiền nong.
Giữa cô và Tần Hoa Nhiên, có lúc đi ăn chơi cùng nhau, ai bỏ nhiều, ai bỏ ít cũng chẳng sao hết, nhưng bây giờ…
Có phải vì cuộc sống đã khiến cô hiểu rõ hơn tầm quan trọng của đồng tiền, cho nên mới như vậy?
Nhìn thấy sắc mặt của cô, Tần Hoa Nhiên đột nhiên ôm lấy cô: “Vẫn vậy, những năm này tớ luôn hối hận vì không giúp được gì cho cậu.
Rõ ràng biết rằng cậu bị oan nhưng không thể giúp cậu tìm được chứng cứ có lợi, không thể giúp cậu kháng án.
Từng câu từng chữ cô nói ra thực ra đã chôn chặt trong lòng rất lâu rồi.
“Ngay cả khi cậu ở trong tù, tớ không thể làm gì khác ngoài việc nói vài câu an ủi khi đến thăm cậu.
Tớ thực sự ghét cảm giác này.
Bây giờ khó khăn lắm mới có được chút manh mối, chỉ cần có thể giúp cậu kháng án, những chuyện khác cậu không cần nghĩ nhiều, cũng không cần cảm thấy nợ tớ hay gì cả.”
Giọng nói của Tần Hoa Nhiên đầy vẻ tự trách truyền vào tại Lăng Y Mộc.
“Hoa Nhiên, nếu khi tớ ở trong tù cậu không thường xuyên tới thăm tớ, vẫn không từ bỏ vụ án của tớ thì có lẽ tớ không thể chống đỡ nổi.
Vì vậy đừng cho rằng những lời cậu nói chỉ là an ủi bình thường, nó đã tiếp cho tớ rất nhiều dũng khí” Lăng Y Mộc ôm chặt lấy bạn mình, nói.
Đôi mắt họ lúc này đều đỏ hoe.
Một lúc sau, hai người cũng bình tĩnh lại, Tần Hoa Nhiên nói: “Tớ sẽ nhờ thám tử tư tiếp tục thu thập thông tin, xem có thể tìm được tài liệu hữu ích hay không.
Cậu trước hết đừng nên đánh rắn động cỏ, nếu không bây giờ chạy tới chất vấn anh ta tại sao lại khai man, anh ta nhất định sẽ phủ nhận.”
Lăng Y Mộc gật đầu, đồng ý với cách nghĩ của Tần Hoa Nhiên.
Huống chi ba năm oan ức cũng trôi qua rồi, cô còn có gì không thể đợi được.
Sau khi Lăng Y Mộc thu dọn lại tài liệu mà Tân Hoa Nhiên đưa, Tần Hoa Nhiên liền nói: “Hôm nay tớ lái xe, để tớ đưa cậu về.”
Lăng Y Mộc có chút do dự.
“Hiện giờ cậu vẫn ở chỗ Dịch Quân Phi sao?” Tần Hoa Nhiên phản ứng lại, hỏi.
“Ừ.” Lăng Y Mộc mím môi, cảm giác có chút đau, đó chính là nơi bị Dịch Quân Phi cắn.
“Cậu còn phải ở đó bao lâu nữa?” Tần Hoa Nhiên hỏi.
“Không rõ nữa” Lăng Y Mộc giả vờ thoải mái nhún vai: “Nhưng thực ra như vậy cũng tốt, ít nhất cũng có chỗ ăn chỗ ở Tân Hoa Nhiên biết rằng chuyện này cô không thể nhúng tay vào, chỉ nói: “Vậy cậu có chuyện gì thì nhớ nói cho tớ biết.”
“Được rồi.” Lăng Y Mộc đáp.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ đậu xe.
“Cậu ở đây chờ tớ, tớ đi lấy xe.
Khi hai người ra khỏi thang máy, Tân Hoa Nhiên liền nói với cô, xe cô ấy đỗ ngay ở bên cạnh cửa thang máy.
“Ừ.” Lăng Y Mộc đáp.
Tân Hoa Nhiên đi về phía chiếc xe cách cửa thang máy không xa, vừa định lấy chìa khóa xe ra thì đúng lúc này, một chiếc xe lao về phía Tần Hoa Nhiên và đỗ ngay trước mặt cô.
Bởi vì chiếc xe vừa hay đỗ giữa Tần Hoa Nhiên và Lăng Y Mộc, nên Lăng Y Mộc không thể nhìn thấy Tần Hoa Nhiên.
Nhưng vài giây sau, cô đã nghe thấy tiếng hét của hoảng hốt của người bạn mình và tiếng đóng cửa xe.
Sau đó, chiếc xe màu đen đó lướt qua trước mặt cô.
Không lẽ Tần Hoa Nhiên bị người trong xe bắt đi rồi sao?.