Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Thế nhưng ngôi nhà quyền quý như nhà họ Dịch, e rằng vĩnh viễn không thể trở thành mái nhà của cô.

Thậm chí cô chẳng biết cuộc đời mình còn có nhà hay không.

“Ở đây quá rộng, tôi ở không quen.

Có lẽ những nơi nhỏ hẹp như phòng trọ sẽ hợp với tôi hơn.” Cô nói một cách khéo léo: “Huống hồ tôi đã trả tiền trọ rồi, nếu không ở thì tiếc lắm.”
“Vậy cách hay nhất là chị mau chóng quen với việc ở đây đi.” Dịch Quân Phi ung dung nói: “Còn tiền trọ của chị, tôi sẽ bù cho.”
“Không đâu, tôi…” Cô còn định nói tiếp, nhưng ánh mắt anh đã lạnh hẳn đi.

“Nếu chị sợ mình tan làm quá muộn, quấy rầy đến tôi thì chị cứ từ bỏ công việc mới tìm rồi kiếm việc khác, không phải hay hơn sao?” Anh nhìn cô không ngớt: “Hay là chị cảm thấy công việc này quan trọng hơn tôi?”
Trong chớp mắt, Lăng Y Mộc có cảm giác lông tơ cả người dựng đứng.

Phản ứng đầu tiên của Lăng Y Mộc là Dịch Quân Phi sẽ xử nhà hàng nhỏ kia.

Một công ty tiên tiến, nổi danh triển vọng trong mắt người khác mà bị anh trở tay một cái đã không rõ tương lai, có khả năng sẽ xóa tên, huống hồ là nhà hàng nhỏ thế này.

“Tôi… tôi chưa từng nghĩ vậy.” Cô nói năng ấp ủng, không muốn nhà hàng của chị Trác gặp chuyện, dù sao cô nhìn ra được chị Trác là người rất tốt, hơn nữa con trai chị ấy bị điếc một bên tai, gánh nặng cuộc sống vô cùng nặng nê.

“Không có là tốt nhất, vậy trước hết chị cứ yên tâm ở đây đi.” Dịch Quân Phi cười nói.

Lăng Y Mộc mím môi, không hé răng.

Dịch Quân Phi nắm đôi bàn tay cô, áp chúng vào mặt mình: “Chị muốn kiếm việc thì tôi để chị tùy ý, nhưng bất kể về muộn đến đâu, chị đều phải chúc tôi ngủ ngon, có biết chưa?”
Lăng Y Mộc hơi sững sờ, không ngờ anh đưa ra yêu cầu như vậy.

Chúc ngủ ngon… Đó là câu mà hồi ở phòng trọ, mỗi khi đêm về cô đều nói với anh.

Bởi vì hồi ấy anh là người nhà của cô, người mà cô nghĩ có thể gắn bỏ làm bạn với mình.

Mà giờ đây, anh với cô coi nhau như người nhà ư?
Gương mặt anh khẽ cọ vào lòng bàn tay cô, ánh mắt nhẹ nhàng khép lại, đổi môi hơi nhếch lên giống như vô cùng thích thú.

Còn cô chỉ cảm thấy bàn tay mình càng lúc càng nóng lên…
Ngày hôm sau, Lăng Y Mộc cầm theo chứng minh nhân dân rồi đến nhà hàng nhỏ như đã hẹn trước.

Trác Như Vận đăng ký thủ tục cho cô, sau đó dặn dò công việc rồi bàn giao cho Lăng Y Mộc một chiếc xe điện.

“Ngày thường đi làm cô cũng có thể lái chiếc xe điện này, à phải, cô biết lái xe không?” Trác Như Vân đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

“Dạ biết, trước đây tôi có chạy nhưng cũng vài năm không lái rồi, lát nữa luyện tập một chút là được ạ.” Lăng Y Mộc nói năng tỉ mỉ.

“Vậy cô tập chạy một lát đi.” Trác Như Vân nói: “Hơn nữa cô cũng biết đó, trước đây cô từng gặp tai nạn xe nên khi lái xe điện nhớ cẩn thận nhé, tuyệt đối đừng lái tốc độ nhanh, thà muộn một chút nhưng đảm bảo an toàn cho cô và cũng cho những người khác.”
Lăng Y Mộc nói với Trác Như Vân: “Vâng tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý an toàn, không chạy quá nhanh ạ.

Trác Như Vân mỉm cười: “Được rồi, cứ vậy nhé.

Tôi sẽ trả lương vào ngày mười lăm hàng tháng, đồng thời trả bảo hiểm xã hội cho cô.

Cô còn gì không rõ cứ hỏi tôi.”
“Vâng.” Lăng Y Mộc nói xong, bỗng dưng cảm thấy như ai đó ôm đùi mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui