Lăng Y Mộc nghe vậy, bất giác cười cười: “Được, chờ đến lúc đó, tớ nuôi cậu, nuôi cho béo tròn trắng mịn luôn.”
Tân Hoa Nhiên không nhịn được nói: “Y Mộc, cậu cười lên vẫn đẹp nhất, nụ cười của cậu vẫn giống như cho người ta có cảm giác thả lỏng vậy.
Cậu hẳn nên cười nhiều hơn.
Cười nhiều hơn sao? Lăng Y Mộc không nhịn được cảm thán trong lòng… Từng có lúc, cười đã trở thành một thứ xa xỉ với cô.
Hai người lại ăn thêm một ít đồ, nói vài câu chuyện.
Điện thoại di động của Tân Hoa Nhiên vang lên, chờ sau khi nói chuyện điện thoại, Tân Hoa Nhiên một mặt bất đắc dĩ nhìn bạn mình: “Có điện thoại rồi, tớ phải đi hoàn thành sự ngl ra mắt đây, lần sau có rảnh thì tụ tập.”
“Đi đi” Lăng Y Mộc đáp lời, nhìn bóng lưng rời đi của bạn mình, cô ngược lại cũng có chút hâm mộ nỗi buồn phiền của bạn.
Như cô, cho dù muốn có mẹ giục đi coi mắt cũng không có.
Tân Hoa Nhiên dựa theo địa chỉ mà mẹ mình gửi qua zalo, chạy tới.
Nơi hẹn là cửa siêu thị, thấy bóng người giống với ảnh chụp mà mẹ gửi cho cô đang đứng ở cửa, dáng vẻ hình như đang chờ người nào đó.
Ngẫm nghĩ, cô liền gọi điện vào dãy số của đối phương, sau đó điện thoại của đối phương liền vang lên.
OK! Xác nhận hoàn tất.
Tần Hoa Nhiên tiến lên phía trước, nói: “Là anh Trương Kim Thiên có phải không? Xin chào, tôi là Tần Hoa Nhiên.”
“Chào cô.” Đối phương đánh giá cô một chút, rồi đáp.
“À thì…tôi muốn nói với anh một chút, tôi..” Tần Hoa Nhiên vốn muốn nói lời xin lỗi với đối phương.
Dù sao hôm nay cô cũng vì muốn ứng phó với mẹ nên mới đến thôi.
Lát nữa cô có thể mời ăn một bữa cơm, coi như kết thêm một người bạn cũng được.
Kết quả cô còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt lời: “Vậy thì đi dạo ở đây trước đi, tôi thấy cạnh siêu thị này còn có một công viên nhỏ, không bằng chúng ta dạo chơi trong công viên một chút.”
Hả? Đi dạo công viên?
Tân Hoa Nhiên ngó thấy sắc trời cũng tối, nhìn lại thời gian, đã hơn năm giờ chiều, cũng đến giờ ăn cơm rồi: “Anh không ăn cơm trước sao?”
Câu nói này của cô thuần túy chỉ là muốn nhắc nhở, dù sao nơi này cũng đông, đến giờ cơm đoán chừng vài nhà hàng gần đây còn phải đến xếp hàng.
Nếu như đi dạo công viên xong mới đi ăn cơm, vừa hay đến giờ tan học, đoán chừng lại phải chờ lâu, “Vẫn chưa đói, tâm sự chút đi.” Trương Kim Thiên nói.
Được, vậy thì nói chuyện một lát đi.
Thế là Tần Hoa Nhiên đi theo đối phương tới công viên.
Tần Hoa Nhiên lại tiếp tục trải qua một phen cuồng phong mưa gió..