Khi đó anh ta vừa mới nhận đội xong thì nhìn thấy cô đang ngồi xổm ven đường liên tục an ủi một bé gái đang gào khóc, cô vừa hát vừa nhảy, làm rất nhiều động tác buồn cười, dường như cô không hề để tâm ánh mắt của những người xung quanh chút nào.
Cuối cùng thì cô cũng thành công dỗ đứa bé đó nín khóc.
Sau đó cô còn mua bánh bao cho bé gái đó, đứng ở tại chỗ, một bên báo nguy, một bên tại chỗ chờ đợi, muốn nhìn thử xem người nhà của bé gái kia có tới hay không.
Cuối cùng, cảnh sát và người nhà bé gái kia cũng nhau lại đây, bố mẹ bé gái lấy mấy triệu ra muốn nhét vào tay cô tỏ vẻ cảm ơn, nhưng cô lại mỉm cười lắc đầu, không lấy một đồng nào cả.
Khi cặp bố mẹ kia ôm bé gái kia đi, cô lại đứng nguyên ở chỗ đó nhìn bóng dáng một nhà ba người kia, mỉm cười bình thản.
Khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy trái tim mình dường như bị ai đó đâm trúng, hình như là có thứ gì đó vô cùng rõ ràng, cô gái mà anh ta muốn chính là một người điềm tĩnh và dịu dàng như vậy.
Anh ta không biết đây có phải là nhất kiến chung tình hay không, nhưng mà anh ta biết, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình, anh ta động lòng với một người phụ nữ.
"Cho dù anh không để bụng, nhưng mà bố mẹ anh thì sao, cũng giống như anh không để bụng một người đã từng ngồi tù hay sao?" Lăng Y Mộc nói.
Cơ thể Quách Huỳnh Phương cứng đờ, nét đỏ ửng trên khuôn mặt đã mất đi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
"Kết hôn không phải chuyện của hai người mà là chuyện của cả hai gia đình, anh cũng hoàn toàn không hiểu biết gia đình của tôi là thế nào." Lăng Y Mộc nói: "Huống hồ, tôi cũng không có cảm giác yêu thịc đối với anh, cho nên anh không cần lãng phí thời gian trên người của tôi".
Nói xong những lời này, Lăng Y Mộc đi đến bồn nước rửa tay.
Mà Quách Huỳnh Phương ngây ngốc đứng ở một bên, dường như đang chịu đả kích vì những câu nói mới này của cô.
Ngay lúc Lăng Y Mộc rửa tay xong định rời khỏi đây, Quách Huỳnh Phương đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như tôi có thể thuyết phục bố mẹ của tôi thì sao..."
Bước chân của cô hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía anh ta: "Vậy thì cũng không thể nào, nếu như tôi thật sự thích anh, như vậy cho dù bố mẹ anh phản đối, tôi cũng sẽ nguyện ý bên cạnh anh, cùng anh cùng nhau ở bên nhau đến lúc bố
mẹ của anh đồng ý.
Nhưng mà tôi chỉ coi anh là một người đồng nghiệp bình thường, mà không có bất cứ cảm giác yêu thích gì cả".
Những lời này của cô có thể nói là vô cùng tàn nhẫn Sắc mặt của Quách Huỳnh Phương càng thêm tái nhợt.
Thời điểm tan làm, khi Lăng Y Mộc đi đến cửa sở bảo vệ môi trường lại ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cách đó không xa, hiển nhiên là đang cố tình đợi cô.
"Bình Quân" Cô kinh ngạc gọi một tiếng, chạy lên nói: "Sao cậu lại tới đây?"
"Hôm nay kết thúc công việc sớm nên tôi lại đây đón chị." Anh vừa nói, vừa vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.
Đúng lúc này, Quách Huỳnh Phương cũng đi ra từ sở bảo vệ môi trường, sau khi nhìn thấy Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi, anh ta cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu, sau đó đi đến bãi đỗ xe.
"Chị đã từ chối anh ta chưa?" Dịch Quân Phi giống như là lơ đãng nói.
"Đã từ chối rồi." Lăng Y Mộc nói, chỉ là những lời đó có lẽ sẽ tổn thương Quách Huỳnh Phương, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn.
"Nhưng mà thật ra anh ta vốn không cần thiết lãng phí thời gian trên người tôi, anh ta có thể tìm được một cô gái tốt hơn." Cô nói, cô tự nhận mình không phải là mỹ nữ gì, công việc lại càng kém, lại có bản án, cô không nghĩ ra lý do nào mà khiến đối phương lại kiên trì thích cô như vậy.
"Là anh ta không xứng với chị mới đúng, chị có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn" Dịch Quân Phi nói.
Lăng Y Mộc mỉm cười, không để trong lòng câu nói này của anh..