Lăng Y Mộc khẽ ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu nhìn liếc về phía nào đó rồi mới khẽ thở phào một hơi, rồi lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Dịch Quân Phi: “Em thanh toán xong rồi à?”
“Vâng, xong rồi”
“Vậy thì chúng ta mau đi thôi” Nói xong, cô vội vàng cầm lấy túi xách, nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng giống như đang trốn khỏi thứ gì đó vậy.
“Làm sao thế, chị đang trốn cái gì à?” Anh hỏi.
Lăng Y Mộc dừng bước lại, vẻ mặt cô trở nên hơi phức tạp: “Đồng nghiệp cũ của chị cũng đến đây ăn cơm, chị...!không muốn để họ thấy mình”
Nói xong, cô lại nở nụ cười tự giễu: “Buồn cười quá nhỉ, thật ra họ cũng đều biết hoàn cảnh của chị rồi, có lẽ cũng đoán được bây giờ nhìn chị bôi bác, chán chường đến mức nào.
Nhưng mà chị vẫn không muốn gặp nhau chính diện với họ."
Cô không muốn nhìn thấy sự đồng tình trong ánh mắt của những người đó, không muốn thấy vẻ mặt tiếc hận của họ.
- Trước kia, nghề luật sư chính là ngành nghề mà cô đã cố gắng phấn đấu cả đời.
Vậy mà bây giờ, trong khi những đồng nghiệp cũ của cô vẫn đang làm ngành nghề đó, thì đối với cô, ngành nghề ấy đã trở nên xa vời đến mức cô chẳng thể chạm vào nó được nữa rồi.
Bây giờ cô tự giễu mình như vậy, lại khiến cho Dịch Quân Phi cảm thấy tim mình khẽ nhói lên.
Anh nắm chặt lấy tay cô, hạ thấp giọng xuống nói: “Vậy thì chị cứ tránh đi là được.
Chắc chắn là sau này chị sẽ được nở mày nở mặt hơn cả những người đó.”
Nở mày nở mặt...!Lăng Y Mộc nở một nụ cười khổ, bây giờ cô chẳng còn dám nghĩ đến chuyện nở mày nở mặt nữa rồi, còn được sống đã đủ khó khăn lắm rồi.
“Bố nghe Dĩ Mạt kể, hôm đó con còn định giúp Lăng Y Mộc kia tìm công việc nữa, bố cảnh cáo con đấy, đừng có mà dây vào đứa con gái gây họa đó nữa! Trước kia nó đã từng làm hại chị gái của Dĩ Mạt, vị hôn thê của Dịch Quân Phi đấy! Nhà họ Tiêu của chúng ta không để đắc tội với Dịch Quân Phi được đâu!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cảnh cáo nghiêm nghị của bố Tiêu.
Tiêu Thiên Định khẽ nhíu mày lại, sau đó đáp lại một câu: “Vâng con biết rồi” - Không thể đắc tội với Dịch Quân Phi, câu nói này anh ta đã nghe rất nhiều lần rồi.
Năm đó tất cả mọi người đều từng quay ra trách anh ta, hỏi tại sao lại đi yêu đương với cô bạn gái như Lăng Y Mộc.
Cũng may là sau này Tiêu Thiên Định đã chia tay với Y Mộc trong hòa bình rồi.
yêu đương với Dĩ Mạt.
Tất nhiên, người nhà anh ta cảm thấy rất hài lòng, hai nhà
môn đăng hộ đối, rồi thì nhà họ Hách thì suýt nữa được làm thông gia với nhà họ Dịch, mặc dù bây giờ hai nhà không thành được thông gia, nhưng ít ra thì vẫn còn có giao tình với nhau.
Nhà họ Tiêu cũng hy vọng rằng sau này cả gia đình sẽ được lộc, được nhà họ Hách nói giúp cho nhà họ Tiêu mấy lời hay ý đẹp trước mặt Dịch Quân Phi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tiêu Thiên Định nhìn đèn đỏ ở giao lộ phía trước, từ từ đạp phanh xe xuống.
Lúc này trong đầu anh ta lại hiện lên gương mặt của Lăng Y Mộc, không thể phủ nhận rằng Lăng Y Mộc bây giờ đã khác rất nhiều so với Lăng Y Mộc năm đó.
Mặc dù gương mặt cô vẫn như ngày nào, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều.
Cô mặc bộ quần áo của công nhân bảo vệ môi trường, lại càng khiến cho anh ta cảm thấy rằng quyết định chia tay của mình năm xưa là hoàn toàn chính xác.
Dĩ Mạt mới chính là người con gái phù hợp với anh ta.
Còn Lăng Y Mộc thì chỉ là quá khứ của anh ta mà thôi, thậm chí sau này nếu có người nhắc lại đến cô, thì cô sẽ còn trở thành vết nhơ của cuộc đời anh ta.
Mặc dù Tiêu Thiên Định cũng cảm thấy hơi áy náy khi nhìn thấy Lăng Y Mộc rơi vào kết cục như bây giờ, dù sao thì năm đó cô cũng đã từng nhờ anh ta thu thập chứng cứ, nhưng lại bị anh ta từ chối, thậm chí anh ta còn thẳng thắn nói lời chia tay.
Nhưng mà ai bảo cô đâm chết người chứ, đã vậy đó còn là Hách Thanh Mai nữa chứ? Cô vừa đắc tội nhà họ Hách lẫn nhà họ Dịch cơ chứ, anh ta chẳng có cách nào để giúp cô cả!
Trong lúc đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tiêu Thiên Định nhìn qua lớp kính chắn gió, thấy một bóng người mảnh mai đang đứng ở giao lộ đối diện.
.