“Vậy thì cậu cảm thấy cô ấy có bằng lòng ở bên cạnh tôi không?” Dịch Quân Phi hỏi tiếp.
Cao Kiến Vĩ hơi ngạc nhiên: “Anh Dịch, anh muốn cô Lăng tiếp tục ở bên anh sao?” Chẳng phải trò chơi này sẽ kết thúc ngay ở lúc anh Dịch nói cho cô Lăng biết thân phận thật sự của anh sao?
Hay là anh Dịch...!đã có loại tình cảm khác thường nào đó với cô Lăng rồi?
Nghĩ đến đó, Cao Kiến Vĩ từ từ mở to mắt ra: “Anh Dịch, anh." Anh ta mở to miệng ra, nói được nửa cầu rồi bỗng nhiên dừng lại,
“Cậu muốn nói gì thì nói cho hết câu đi” Dịch Quân Phi ra lệnh.
"Anh Dịch, không phải là anh đã yêu cô Lăng rồi đấy chứ?” Cao Viên Vĩ nói.
Vậy nên anh Dịch đây mới luôn cố gắng hết sức để chơi trò chơi này, vậy nên anh mới luôn âm thầm làm rất nhiều chuyện cho cô Lăng, và cũng chính vì thế nên anh mới muốn bầu bạn với cô Lăng dù cho trò chơi này có kết thúc đi chăng nữa.
Vẻ mặt của Dịch Quân Phi từ từ nghiêm hẳn lại.
Yêu mến? Sao lại có thể như vậy được chứ? Sao anh lại có thể yêu một cô gái được.
Có bố làm tấm gương sáng như vậy còn chưa đủ à? Anh sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người nào, anh sẽ không đặt tên nghiệm của mình xuống đất để cho người khác giẫm lên đâu.
Cùng lắm thì anh cũng chỉ thích bầu bạn với Lăng Y Mộc mà thôi, vì nhiệt độ cơ thể, hơi thở của cô gái đó luôn khiến anh có cảm giác an tâm, thoải mái.
“Từ nay về sau đừng bao giờ nhắc lại câu đó nữa” Dịch Quân Phi lạnh lùng ra lệnh.
Cao Vĩ Kiến rùng mình, lập tức lên tiếng đồng ý: “Vâng.” Ánh đèn mập mờ, rượu nguyên chất, những cô gái say lòng người.
Diệp Sùng Dương tò mò nhìn Dịch Quân Phi đang lười biếng ngồi ở ghế sofa, phải biết là trong nhóm mấy người chơi với nhau, Quận Phi là người không bao giờ thích tham gia những buổi tụ họp như thế này, vậy mà hôm nay anh lại phá lệ.
"Sao cậu lại muốn đến đây vậy?” Anh ta ghé sát vào người anh hỏi.
Anh ta và Quân Phi có thể coi là chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, hai người học chung với nhau hồi cấp hai và cấp ba, tất nhiên là anh ta cũng biết rõ rằng người bạn thân của mình trước giờ chỉ thích sự yên tĩnh, không thích những nơi có tiếng động lớn, náo nhiệt, ồn ào thế này.
“Muốn đến thì đến thôi, cần gì lý do đặc biệt nào chứ? Chẳng phải các cậu cũng gọi tôi đo suốt rồi sao?” Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Diệp Sùng Dương cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc diễm lễ, trang điểm tỉ mỉ từ từ đi về phía tước, nhắm thẳng đến chỗ cạnh Dịch Quân Phi.
Diệp Sùng Dương tưởng rằng bạn thân của mình sẽ từ chối, nào ngờ rằng Diệp Quân Phi lại để yên cho cô gái đó ngồi xuống cạnh mình.
Diệp Sùng Dương trợn tròn mắt lên, suýt thì rơi cả mắt ra ngoài, Quận Phi không có hứng thú với phụ nữ cơ mà? Sao hôm nay lại sẵn lòng để cho phụ nữ lại gần mình thế? Đúng là thời thể thay đổi.
Diệp Sùng Dương biết điều, rời đi chỗ khác kịp thời.
Sau đó anh ta đi sang bên cạnh, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, vuốt ve vòng tay bằng bạc: “Anh nói thử xem, hôm nay Quân Phi cảm thấy rạo rực trong lòng rồi đấy à?”.
Người đàn ông kia khẽ mở mắt ra, đôi mắt phượng nhìn liếc về phía đối phương: “Cậu tự ra hỏi anh ta thì sẽ biết thôi.”
Diệp Sùng Dương sờ mũi, anh ta cũng không dám đến hỏi thêm nữa.
“Mà này, anh là đàn ông đàn ang mà sao suốt ngày cầm vòng bạc trên tay thế, không sợ người ta cười cho à?” Diệp Sùng Dương nói xong, định đưa tay ra cầm lấy chiếc vòng tay từ tay bạn mình.
Cổ Vĩ Ngạn rụt tay về, tránh khỏi tay của Diệp Sùng Dương, ánh mắt anh ta trầm xuống, “Đừng có động vào”
Diệp Sùng Dương nhìn người trước mặt mình, nếu như nói Dịch Quân Phi là kiểu người lạnh lùng, thanh cao có vài phần lười biếng thì người đàn ông trước mặt anh ta lại lạnh lùng theo kiểu không màng đến sự đời.
Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, sống mũi thẳng tắp, lông mi dài che khuất mắt khiến người ta có cảm giác vừa mông lung lại vừa xa cách.
Giống như chẳng có gì trên đời này có thể khiến anh ta phải quan tâm đến.
Ỗ Nhưng mà khác với Dịch Quân Phi, anh chỉ có mỗi mối tính với vị hôn thê là Hách Thanh Mai, thì chủ nhân của đôi mắt này lại thay đổi bạn gái liên tục, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa có cô gái nào chính thức bước được vào trái tim anh ta..