Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


“Ai nói bọn tôi không mua, tôi sẽ lấy.." Tần Hoa Nhiên vốn định cắn răng mua một bộ để xả cơn tức này, kẻo mấy nhân viên có tầm nhìn hạn hẹp nọ cứ khinh thường người khác.

Lăng Y Mộc kịp thời giữ cô ấy lại, sau đó nói với người quản lý kia: “Không mua quần áo, thì không thể vào tiệm ngắm sao?”
“Hai người đến cửa hàng xem trang phục vượt xa thu nhập của mình, tôi nghi ngờ hai người sẽ gây rối.

Vì thế, tôi chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của những khách hàng khác trong cửa hàng thôi” Người quản lý nói năng rất lý lẽ.

Lăng Y Mộc trả lời ngay: “Nhưng cô không có chứng cứ.

Trái lại chính cô, rõ ràng đang chê bai phân biệt đối xử người tiêu thụ.

Đúng rồi, ban nãy tôi đã ghi âm những gì cô nói rồi.


Tôi coi như nó là một phần chứng cứ, có thể giao lại cho quản lý khu thương mại được đẩy”
“Cô.." Hiện giờ, vẻ mặt của quản lý cứng đờ.

Cô ta không ngờ vừa rồi đối phương đã dùng di động ghi âm lại.

“Lăng Y Mộc, cô đủ chưa, một đứa quét đường như cô mà đến đây xem quần áo cái gì, chẳng lẽ cô còn nhung nhớ những bộ trang phục mình được mặc từ hồi xa xưa hả?” Tiêu Tử Miên chế giễu: “Nếu cô thật sự muốn mua mấy bộ này, vậy tôi đành thương xót, mua cho cô một bộ nhé”.

“Sao hả, chẳng lẽ công nhân vệ sinh môi trường quét đường không thể đến đây xem hoặc mua quần áo sao? Hay nhà họ Tiêu cảm thấy công nhân vệ sinh môi trường là thứ người thấp bé? Nếu đại chúng biết nhà họ Tiêu đối xử với công nhân vệ sinh môi trường thế này, không biết sẽ có cảm tưởng ra sao đây.”
Lăng Y Mộc bình tĩnh đáp trả, đề hành vi cá nhân của Tiêu Tử Miên lên tới nhà họ Tiêu.

Sắc mặt Tiêu Tử Miên cũng như người quản lý.

Cô ta kìm nén đến mức đỏ bừng, thế nhưng cô ta không phản bác lại được câu nào.

Nếu thật sự nói công nhân vệ sinh môi trường là thứ người thấp kém, không chừng ngày mai sẽ có một kẻ thích bênh vực nào đó triển khai công kích nhà họ Tiêu cho xem.

“Tử Miên chỉ mới nói vu vơ một câu, cô cần gì phải làm quá lên vậy” Hách Dĩ Mạt vẫn im lặng đứng bên cạnh chợt lạnh lùng cất tiếng: “Công nhân vệ sinh môi trường có thể đến mua quần áo nhưng không biết cô vừa ý bộ nào thế? Nếu không muốn mua thì đừng làm ảnh hưởng đến công việc buôn bán của người khác.”
“Vậy cái này là được rồi” Lăng Y Mộc đưa tay chỉ vào một bộ đang treo trong tủ, là chiếc váy dài được niêm giá mười bốn tỷ: “Ban nãy không phải cô Tiêu nói sẽ mua cho tôi sao? Vậy mua cái đó là được.”
Tiêu Tử Miên suýt nữa đã hộc máu.

Cô ta muốn mua cho Lăng Y Mộc hồi nào! Hơn nữa cái này đến tận mười bốn tỷ đó, không phải là 480 tệ đâu.


“Cô Tiêu không phải đang nói suông không giữ lời đấy chứ." Tần Hoa Nhiên nói giúp.

Tiêu Tử Miên đỏ bừng cả mặt.

Hách Dĩ Mạt khinh thường: “Mười bốn tỷ, không phải Tử Miên không lấy ra nổi, chỉ có điều không đáng mua cho kẻ mang tội giết người mà thôi"
Sắc mặt Lăng Y Mộc tái nhợt.

Tần Hoa Nhiên che chở cho bạn thân: “Cô nói ai mang tội giết người!”
“Sao nào, tông chết chị tôi mà không dám thừa nhận hả?” Hách Dĩ Mạt nhìn thẳng vào Lăng Y Mộc.

Lăng Y Mộc mím chặt môi.

Vụ tai nạn năm đó lại lướt nhanh qua đầu cô, thậm chí nếu lúc đó, cô chỉ muộn một bước thôi thì có lẽ cũng sẽ chết trong vụ nổ sau tai nạn xe đó!
“Tôi không có” Cô đón lấy ánh mắt của đối phương, buột miệng nói ra ba từ này.

Hách Dĩ Mạt cười xùy: “Quan toà đã xử rồi mà cô còn muốn nói gì nữa.


Vụ tai nạn xe đó không liên quan gì đến cô sao? Vừa nãy không phải cô cứ luôn miệng nhắc đến chứng cứ gì đó à? Tất cả nhân chứng vật chứng năm đó đều chỉ thẳng vào cô”.

Sắc mặt Lăng Y Mộc càng tái nhợt.

Dù cô có biện hộ cho mình thế nào nhưng mọi chứng cứ ấy đều chĩa vào cô.

Rõ là cô bị oan nhưng ngoài Hoa Nhiên ra, không có ai chịu tin tưởng cô cả.

“Hoa Nhiên, chúng ta đi thôi” Lăng Y Mộc nói.

Ngay khi muốn hòa thuận ra khỏi cửa hàng, họ bỗng chạm trán Tiêu Thiên Định đang đi vào trong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận