"Nhưng nếu bị sa thải không còn thu nhập thì tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt phí.
" "Có tôi!" Anh nói: "Tôi sẽ kiếm tiền nuôi chị nên chị không cần thiết phải lo lắng như vậy."
Lăng Y Mộc kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô biết bình thường anh cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt, chẳng kiểm nổi bao nhiêu tiền nhưng trong khoảnh khắc này, lời nói của anh lại khiến cô có một cảm giác an tâm mà trước giờ chưa từng có.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Cuộc sống của cô không còn là tứ cố vô thân, không nơi nương tựa nữa rồi, cô vẫn còn có Bình Quân để dựa vào.
"Gọi điện thoại đi." Anh cầm điện thoại di động của cô đưa đến trước mặt cô.
Cô cắn môi dưới, gọi cho tổ trưởng, người phụ trách quản lý những nhân viên quét dọn như bọn họ ở sở bảo vệ môi trường.
Vốn tưởng rằng việc xin nghỉ dài hạn có thể sẽ bị làm khó dễ không ít nào ngờ, cô vừa mở miệng hỏi có thể xin nghỉ phép một tuần không, tổ trưởng đã lại đồng ý không ngớt lời, còn nói một tuần chưa đủ thì hai tuần cũng được, ngoài ra còn bảo đảm bảo sẽ vẫn phát nguyên lương, không cắt giảm, không trừ bót.
Lăng Y Mộc kinh ngạc đến nỗi cả khi đã cúp điện thoại rồi vẫn chưa hoàn hồn.
"Tại sao lại cảm thấy như tổ trưởng chỉ mong sao tôi nghỉ phép dài hạn thế nhỉ, không biết là như thế nào đây."
"Nếu đã không biết rồi thì kệ đi, dù sao chị cũng được phép nghỉ dài hạn rồi." Dịch Quận Phi vừa nói vừa tiếp tục giúp cô rửa chân.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt vào lòng bàn chân, gót chân, ngón chân...!khiến cô thấy có hơi ngượng ngùng.
Nói ra thì chân của cô chưa từng được người đàn ông nào dịu dàng vuốt ve như thế ngay cả Tiêu Thiên Định cũng chưa bao giờ làm vậy.
Khi bàn tay anh nâng chân cô lên, những ngón tay thon dài ôm lấy chân cô, để bàn chân ấy nằm gọn trong tay anh.
Gương mặt cô phút chốc dày bừng, cảm giác như tất cả máu đều chảy dồn vào mặt, cả khuôn mặt cũng nóng rực.
"Được...!được rồi, để tự tôi làm là được rồi!" Cô vội nói, tỏ ý muốn rút chân ra khỏi tay anh.
Nhưng năm ngón tay của anh vẫn giữ chặt chân cô như cũ.
"Để tôi làm đi, chị đừng đụng vào" anh.
nói.
Cô bối rối, lập tức không ngọ nguậy nữa.
Anh bình thản cầm khăn bông bên cạnh lên cẩn thận lau chân cô, gương mặt cũng chầm chậm củi xuống đến sát gần bên lòng bàn chân cô.
Lăng Y Mộc cảm thấy con tim mình như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ hỏng, khoảnh khắc môi anh gần như dán vào chân cô, cô không nhịn được kêu lên một tiếng: "Bình Quận!"
Anh dừng tay, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh hỏi: "Sao thể chị?"
"Không...!không sao hết." Răng cô khẽ cắn cắn môi, mới này chỉ là cô thần hồn nát thần tính, tưởng rằng Bình Quận sẽ hôn lên chân mình mà thôi.
Anh lau khô chân cho cô sau đó lại bị cô đặt lên giường: "Ngủ sớm đi." "Ừ" Cô đáp lời.
Anh xoay người