Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc


Tiêu Tử Miên vẫn tiếp tục tố cáo.

Bố Tiêu mẹ Tiêu nghe xong bất giác nhăn mày.

480 vạn đối với nhà họ Tiêu mà nói cũng không xem là nhiều nhưng đối với người bình thường thì đó quả thực là một khoản tiền quá lớn.
"Thiên Định, con đây là.." Mẹ Tiêu ngạc nhiên nhìn con trai.
"Mẹ nên hỏi thử xem Tử Miên đã làm ra chuyện tốt lành gì đi." Tiêu Thiên Định tức giận nói: "Là tự con bé bảo Lăng Y Mộc tùy tiện chọn một bộ đồ trong cửa hàng để con bé thanh toán, cuối cùng Lăng Y.

Mộc lại chọn ngay món 480 vạn.

Con cũng chỉ phụ giúp Tử Miên thu dọn mớ rắc rối ấy thôi".
"Cô ta chọn là anh đưa ngay à!" Tiêu Tử Miên tức giận đáp: "Anh, tại sao anh không nói là chính anh.


vẫn còn nặng tình với Lăng Y Mộc đi!"
"Anh đang cứu em đấy!" Tiêu Thiên Định chỉ hận không thể tặng cho em gái một phát tát.
Tiêu Tử Miên tức tối nói: "Một Lăng Y Mộc thì có thể làm gì em được chứ? Anh à, lời anh nói nực cười quá đấy".
"Phải, Thiên Định con cũng quá đáng rồi đấy, vì Lăng Y Mộc mà đánh cả em gái con.

Cô gái đó vốn cũng chỉ là một đứa quét rác thôi, nếu không vì cô ta thì giờ nhà chúng ta cũng chẳng cần phải e dè, lo sợ sẽ đắc tội với nhà họ Dịch như vậy!" Mẹ Tiêu ra mặt nói chuyện thay cho con gái.
"Mẹ, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu..."
"Vậy thì còn có thể như thế nào nữa!" Mẹ Tiêu phản bác: "Con nhỏ Lăng Y Mộc này đúng là vẫn chưa chịu thôi, con cũng sắp kết hôn rồi mà còn đến đụng vào con nữa, đúng là không biết xấu hổ.

480 vạn đấy mà cũng mặt dày cầm cho được!"
Vừa nghĩ đến chuyện đưa 480 vạn cho một cô gái như thế là mẹ Tiêu tức không nhịn nổi.
Tiêu Thiên Định chợt đứng dậy: "Mẹ, sao mẹ không hỏi xem sau đó Tử Miên đã làm gì với Lăng Y Mộc vậy, con bé cố ý ngáng chân Lăng Y Mộc để cô ấy lăn xuống cầu thang tự động kìa!"

"Vậy thì sao?" Mẹ Tiêu dửng dưng nói: "Cùng lắm cũng chỉ là bị thương nhẹ, tốn được bao nhiêu tiền thuốc men, nhà họ Tiêu chúng ta không đền nổi chắc.

Con có cần vì cái chuyện như thế mà đánh em gái con không?"
Tiêu Thiên Định hít sâu một hơn, nếu như sau lưng Lăng Y Mộc không có Dịch Quân Phi thì anh ta cũng thấy bình thường thôi, cùng lắm là đền ít phí thuốc men nhưng bây giờ...!"Tóm lại là thời gian này, bố mẹ để ý Tử Miên đi, đừng để con bé lại gây ra chuyện gì.."
Đúng lúc này, điện thoại của bố Tiêu đột nhiên đổ chuông.

Bố Tiếu nghe điện xong sắc mặt lập tức thay đổi.
"Bố, sao vậy?" Tiêu Thiên Định vội hỏi.
"Khoản vay của chúng ta, ngân hàng bên đó đột nhiên không chịu cho vay nữa rồi." Giọng bố Tiêu có chút run run.
"Sao lại thế được, không phải trước đó bên phía ngân hàng đã nói rõ là không có vấn đề gì rồi hay sao? Hay là ông gọi lại cho chủ tịch Cao của ngân hàng xem nào" Mẹ Tiêu vội nói.
"Vô dụng thôi, vừa nãy chính là chủ tịch Cao gọi cho tôi đấy" Bố Tiêu đáp.
So với sự bất ngờ của những người khác trong nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên định chỉ để lộ biểu cảm như đã đoán được trước.
Đây cũng là thủ đoạn của Dịch Quận Phi, ai động đến người của Dịch Quân Phi thì anh cũng chắc chắn không khiến đối phương sống tốt.
Bây giờ Dịch Quân Phi mới chỉ làm đến như vậy thì cũng có thể nói...!đây mới chỉ là bước đầu nhỉ? Nếu như khoản tiền vay không thể lấy được thì vốn của nhà họ Tiêu sẽ rất khó giữ, thậm chí còn có thể hứng chịu vô số những tổn thất đi kèm theo.
Đến một độ nào đó, cả tập đoàn Tiêu Thị cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm!
Còn bây giờ, cách duy nhất để cứu lấy nhà họ Tiêu đó là làm Dịch Quân Phi bớt giận!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận