Tiêu Thiên Định muốn đến chỗ Dịch Quân Phi nhận lỗi nhưng vốn là chẳng gặp nổi Dịch Quân Phi vì vậy anh ta chỉ có thể túc trực bên cửa tiểu khu của Lăng Y Mộc.
Khi thấy một chiếc Bentley đỗ ở nơi cách cửa tiểu khu không xa, một bóng người vừa bước lại bên phía này, anh ta đã vội vàng xuống xe lên đón.
"Tổng giám đốc Dịch, chuyện lúc trước là do em gái tôi không hiểu chuyện, mong anh nương tay, bỏ qua cho nhà họ Tiêu Tiêu Thiên Định hạ mình nói.
"Bỏ qua cho nhà họ Tiêu?" Dịch Quân Phi hừ lạnh đáp.
"Anh có điều kiện gì thì cứ nói thẳng, làm được tôi nhất định sẽ làm".
Đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ trước mặt.
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Thiên Định chỉ thấy máu toàn thân anh ta như ngưng trệ.
Ánh mắt của Dịch Quân Phi khiến anh ta thấy bản thân như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Nói ra thì tôi lại nợ anh một ân huệ đấy." Dịch Quân Phi đột nhiên nói.
"Ân huệ?" Tiêu Thiên Định ngẩn người, chẳng biết bản thân từ lúc nào đã ban ơn cho người này.
"Thế này đi, lần này tôi có thể bỏ qua cho nhà họ Tiêu chỉ cần Tiêu Tử Miên không xuất hiện trong tiệc đính hôn của anh là được." Dịch Quận Phi bình tĩnh nói.
Tiểu Thiên Định thở phào nhẹ nhõm, cũng chỉ là không cho em gái không tham dự tiệc đính hôn thôi, mặc dù cũng có hơi tổn hại mặt mũi nhưng cũng có thể kiếm cớ lấp liếm được.
Cái giá này thực ra cũng đã nhỏ lắm rồi.
"Cảm ơn tổng giám đốc Dịch." Tiêu Thiên Định vội vàng nói.
"Đừng cảm ơn tôi, tôi nên cảm ơn anh mới đúng." Dịch Quân Phi đặt tay lên vai Tiêu Thiên Định, từ từ.
nghiêng người ghé sát lại bên tại Tiêu Thiên Định, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được khẽ nói: "Vẫn phải cảm ơn anh lúc ấy đã chia tay Y Mộc dứt khoát như thế.
Nếu lúc đó anh không chia tay cô ấy thì sợ là giờ tôi còn phiền hà hơn nhiều rồi."
Lời nói của Dịch Quân Phi nhẹ nhàng như thể bạn bè nói cảm ơn nhau trong lúc nói chuyện phiếm.
Nhưng Tiêu Thiên Định vừa nghe đã đổ mồ hôi lạnh.
Nếu lúc đó anh ta không chia tay Lăng Y Mộc thì có phải bây giờ đã biến thành đối tượng để Dịch Quân Phi xuống tay rồi hay không?
Chẳng lẽ đây chính là cái ân huệ mà Dịch Quân Phi nói là nợ anh ta đấy sao?
Khi Dịch Quân Phi đi vào trong tiểu khu, Tiêu Thiên Định vẫn còn đứng đó, cảm thấy chính mình vẫn chưa thể hoàn hồn.
Còn bên kia, Tiêu Tử Miên đang ở trong một hội sở hạng sang đợi bạn tới giải sầu với cô ta.
Anh trai cũng thật là, lại còn đem hết chuyện ngân hàng không chịu cho vay tiền đổ lên đầu cô ta, còn nói do cô ta đắc tội ông lớn làm nhà họ Tiêu phải đối mặt với khó khăn.
Cô ta đã đắc tội với ai cơ chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một Lăng Y Mộc thôi mà!
Chỉ với một cô quét rác Lăng Y Mộc mà cũng có thể câu thông với ngân hàng còn thuyết phục được ngân hàng ngừng cho nhà họ Tiêu vay tiền ả? Nói giỡn đó hả!
Tiêu Tử Miên còn đang suy nghĩ thì cửa pub đã mở, tuy nhiên người bước vào không phải người bạn cô ta đang đợi mà lại là vài gã đàn ông lạ mặt.
"Mấy người...!là ai?" Tiêu Tử Miên sợ hãi hỏi.
Đối phương lại tự ý bước lên, hướng thẳng về phía Tiêu Tử Miên hỏi: "Cô Tiêu, thứ lỗi, mong có xác nhận hộ xem người trong video này có phải cô không?"
Đối phương vừa nói vừa mở một đoạn video trên điện thoại lên, trong đó lại là đoạn video từ camera giám sát quay cảnh Tiêu Tử Miên cố ý đưa chân ra làm Lăng Y Mộc vấp ngã.
Tiêu Tử Miên thoáng rùng mình, không phải cô đã sai người xóa hết mấy video giám sát đó rồi hay sao? Tại sao bọn họ lại có cái video này.
"Anh...!anh định làm gì? Định lấy video đó moi tiền tôi chắc? Tôi nói cho anh biết, tôi là con nhà họ Tiêu đấy, nếu anh dám moi tiền tối, nhà họ Tiêu nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người đầu.
Tốt nhất là giờ mấy người xóa ngay video đi...".