Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy chứ, sao lại nghĩ đến cái này.
“Gần quá sẽ cảm giác kỳ kỳ” Lăng Y Mộc nói.
“Vậy được.
Anh nói, buông tay ra, lùi ra sau một bước, dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Cô thở phào một hơi, sờ sờ trán của mình, cũng khá nóng.
“Đúng rồi chị, lúc này khoảng cách gần như vậy, chị có nghĩ sẽ hôn tôi không?” Anh đột nhiên hỏi cô, làm cho cả người cô đều cứng đờ luôn rồi.
Đôi mắt đen láy chớp chớp, cô chỉ cảm thấy da mặt dưới lòng bàn tay hình như càng nóng hơn rồi.
“Câu hỏi này rất khó trả lời sao?” Anh khẽ nhướng mày, hỏi.
“Tôi...đương nhiên là.”
“Nếu như là chị thì tôi sẵn lòng” Anh cắt ngang lời cô, nói: “Tôi không thích phụ nữ khác hôn tôi, nhưng nếu như là chị thì tôi sẵn lòng”
Ánh nắng tràn vào phòng, xuyên qua ô cửa kính hẹp, chiếu vào người anh.
Vẻ mặt của anh nghiêm túc như vậy, dường như đang nói cho cô biết, câu nói này của anh không hề có ý đùa giỡn.
Trong chốc lát, nửa câu sau “Xem cậu là em trai” này giống như mắc kẹt trong cổ họng cô vậy, làm sao cũng không thể nào nói ra được.
Lúc chiều, Lăng Y Mộc rảnh rỗi không có gì để làm, lúc lướt điện thoại thì nhìn thấy tin tức liên quan đến Tiêu Tử Miên.
Trong tin nói đêm khuya hôm qua, Tiểu Tử Miên được đưa vào bệnh viện, nghe nói là vì đắc tội với ai đó, dẫn đến một chân bị gãy nát xương, sau khi chữa trị, nói không chừng sẽ có di chứng gì đó.
Cũng chính vì như vậy, Tiêu Tử Miên có vẻ sẽ vắng mặt trong buổi đính hôn vào vài ngày sau của hai nhà họ Tiêu và Hách.
Phóng viên săn ảnh đưa tin này bày tỏ, anh ta vẫn chưa nghe ngóng được rốt cuộc Tiểu Tử Miên đã đắc tội ai, nhưng thái độ bây giờ của nhà họ Tiêu lại mờ ám không rõ, không hề báo cảnh sát, xem ra không định truy cứu chuyện này rồi.
Vì vậy phóng viên này bày tỏ, người mà Tiêu Tử Miên đắc tội, e là có lại lịch cao hơn nhà họ Tiêu, cho nên nhà họ Tiêu chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Lăng Y Mộc xem tin tức này, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Dịch Quân Phi.
Lúc cô bị thương, anh còn nói Tiêu Tử Miên sẽ phải trả giả.
Không ngờ bây giờ, Tiêu Tử Miên đúng là trả giá thật rồi.
Là trùng hợp sao? Hay là nói...!"Sao chị lại nhìn tôi như vậy?” Dịch Quận Phi đột nhiên ngước mắt lên nhìn Lăng Y Mộc, hỏi.
Cô lắc lắc đầu, cô đang nghĩ gì vậy chứ! “Tiêu Tử Miên bị thương nhập viện rồi” Lăng Y Mộc nói nội dung tin tức cho Dịch Quân Phi biết.
“Điều này không tốt sao?” Anh hỏi.
“Chỉ là cảm thấy, lời mà cậu nói hình như lúc nào cũng linh nghiệm vậy” Cô nói: “Giống như lúc đầu, cậu nói cái quảng cáo cầu hôn của Tiêu Thiên Định với Hách Dĩ Mạt sẽ bị hủy bỏ, kết quả đúng là hủy bỏ thật.
Lần này, cậu lại nói Tiêu Tử Miên sẽ phải trả giá, kết quả cô ta cũng xảy ra chuyện thật rồi”.
Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Cảm giác miệng cậu rất linh nghiệm, nói cái gì thì cái đó sẽ trở thành hiện thực”
E là cũng chỉ có mình cô mới miêu tả anh như vậy, anh có chút dở khóc dở cười: “Thế nếu như tôi nói cái gì thì cái đó sẽ trở thành hiện thực, chị có gì muốn thực hiện không?”.
“Tôi sao?” Cô lắc lắc đầu, nói: “Tôi không có ước mơ gì muốn thực hiện” Bởi vì bây giờ cô rất rõ rằng, những thứ đó đều là những thứ cô không thể chạm tay đến.
“Không lẽ chị không muốn tìm một chỗ dựa vững chắc sao?” Anh nói: “Kể từ đó, không ai có thể ức hiếp chị, mọi thứ mà chị muốn, đều có thể sở hữu một cách dễ dàng.”
Cô cười nhẹ một cái: “Bây giờ tôi ấy, có thể giải quyết vấn đề no ấm trước đã là tốt lắm rồi, làm gì có thời gian đi tìm chỗ dựa vững chắc chứ, vả lại, tôi chỉ là người quét dọn, tôi có gì mà người ta muốn giúp đỡ chứ?”
“Nếu như thật sự có người muốn thì sao?” Anh hỏi..