Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Editor: Masha

Cơ hồ đến tận khi nghe tiếng gà gáy, Hạ Sơ Lam toàn thân mướt mồ hôi, đầu vô lực dựa vào trên vai Cố Hành Giản, nói nhỏ: “Phu quân, thật sự quá mệt mỏi …… Ngày khác lại tiếp tục đi……”

Cố Hành Giản nhịn không được cười nhẹ. Hắn đang ngồi ôm nàng, hai chân nàng tách ra ở hai bên sườn hắn, tiện cho hắn ra vào, chỗ kia của hắn còn bị ấm áp của nàng bao vây lấy, vận sức chờ phát động. Hắn cúi đầu áp vào mặt nàng, vừa làm vừa hỏi: “Về sau còn dám tự chủ trương không?”

Nàng suy yếu mà lắc đầu. Thể lực hắn thật quá kinh người, không tương xứng chút nào với bề ngoài thon gầy. Đoán chừng mấy ngày liên tiếp không thể thân thiết, hắn nhẫn thật sự vất vả. Chỉ là ban ngày nhiều chính sự như vậy, buổi tối còn có tinh lực lăn lộn nàng như thế.

Lúc này Cố Hành Giản mới rời khỏi, bế nàng đi tịnh thất. Tối nay tuy hắn thay đổi vài loại tư thế, nhưng cũng không dung sức quá tàn nhẫn, cho nên nàng như được từng đợt từng đợt sóng biển đẩy đến tận cùng, kỳ thật rất thoải mái, chỉ là thể lực nàng không chống đỡ nổi.

Cố Hành Giản chuẩn bị nước xong, trước đặt nàng bỏ thùng gỗ, sau đó tự mình ngồi xuống. Hạ Sơ Lam theo bản năng mà nhích qua phía bên cạnh một chút, hắn lại kéo nàng trở về, ôm vào trước người: “Ngoan ngoãn tắm rửa một lát.”

Dù sao thân thể đối với hắn mà nói, đã không còn bí mật gì.

Trên người hắn thực rắn chắc, nàng dựa vào ngực hắn, lẳng lặng nhìn hơi nước lững lờ trên mặt nước, không tránh nữa, mà hỏi: “Ta có thể cùng phu quân đi Hưng Nguyên phủ không?”

Cố Hành Giản không ngờ nàng còn nhớ chuyện này, hôn tóc nàng nói: “Ừ, mang nàng cùng đi.”

Hạ Sơ Lam cao hứng xoay người, ngẩng đầu lên hôn hắn. Hô hấp hai người lại trở nên hỗn độn mà nóng bỏng, Cố Hành Giản đưa tay xuống dưới mặt nước, vuốt ve nơi vừa giao hợp, thân thể nàng căng chặt, bắt lấy cánh tay hắn: “Không cần……”

Hắn thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem có bị thương hay không.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai mảnh cánh hoa, nàng ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể nhịn không được run rẩy.


Chờ rửa sạch xong, Hạ Sơ Lam thật sự không mở mắt nổi. Nàng dựa vào trong ngực Cố Hành Giản, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn mà đi vào giấc ngủ. Cố Hành Giản lại không ngủ được bao lâu, nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, tầm mắt dừng ở cái miệng nhỏ bị hắn hôn đến đỏ hồng, nhẹ nhàng cười.

Trách không được sau khi a huynh cùng Tần la viên phòng, Tần La lập tức hoài thượng hài tử. Sinh hạ Thụy Nhi không bao lâu, lại có mang. Trước kia hắn vốn cảm thấy nữ nhân là dư thừa, hắn không cần. Nhưng hiện tại ôm nàng vào trong ngực, đè ở dưới thân, mới biết được tư vị giữa nam nữ mỹ diệu bao nhiêu.

Nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo như vậy, giống như đóa hoa, hương thơm mỹ lệ, quả thực như cổ, làm người muốn ngừng mà không được. Đã nhiều ngày lúc hắn nghị sự ở Chính Sự Đường, thường phân tâm nghĩ nàng đang làm cái gì. Thật hận không thể thu nhỏ nàng giấu trong ngực, tùy thời tùy khắc mang theo người.

Tướng phủ ở bên trong thành, vốn không cần rời giường sớm như những quan viên  ở ngoại thành và vùng ngoại ô. Nhưng Cố Hành Giản vẫn luôn là quan viên đến Trung Thư Tỉnh sớm nhất. Mỗi khi quan viên khác đi vào cơ quan nhà nước đều có thể nhìn thấy Tể tướng đại nhân đã ngồi ở chỗ kia phê duyệt công văn.

Ba ngày một lần trung thư luận chính, quan viên hoặc đứng hoặc ngồi, chen đầy Chính Sự Đường. Một vị quan viên họ Lưu ở Hộ Bộ đang đĩnh đạc nói chuyện trà thuế, mọi người phát hiện Tể tướng tựa hồ hơi thất thần. Quan viên Hộ Bộ kia dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Tướng gia, ngài có đang nghe sao?”

Cố Hành Giản nhìn về phía quan viên đó, nhàn nhạt nói: “Ngươi cứ giảng tiếp đi. Mặt khác niêm xạ pháp thiết lập vào Thuần Hóa năm thứ hai, không phải Thuần Hóa năm thứ ba. Bãi bỏ là lúc Thiên Thánh nguyên niên, không phải Thiên Thánh năm thứ hai. Trước khi giảng tốt nhất đem Quốc sử hoặc là Tương Quan Văn Hiến đọc cho rõ ràng, miễn làm người khác tin lầm.”

Mặt quan viên kia lúc xanh lúc trắng, vội vàng vâng dạ.

Sau khi thảo luận chính sự kết thúc, Trương Vịnh và các quan viên đi ra khỏi chính sự đường. Bọn quan viên ở phía sau hắn nghị luận: “Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy tướng gia thất thần, không ngờ ngài nghe hết những gì Lưu đại nhân nói, còn tìm ra sai lầm của hắn. Lưu đại nhân vốn muốn khi luận chính biểu hiện thật tốt một phen, ngược lại xấu mặt.”

“Đúng vậy. Tướng gia thật lợi hại, tát cả pháp lệnh duyên cách thay đổi ngài đều thuộc như lòng bàn tay. Trách không được từ khi ngài chấp chính trung thư tới nay, quốc khố chứa mệt vì dư thừa, bá tánh qua ngày cũng càng ngày càng tốt.”

Trương Vịnh khoanh tay cười cười, không nói gì. Này đã là gì? Người nọ trước kia lúc ở Quốc Tử Giám, từng cùng năm cao thủ đánh cờ miệng, giết bọn họ liên tiếp bại lui, nhất tâm đa dụng với hắn mà nói không khó chút nào. Nhưng thật ra hắn rất ít khi thất thần lúc thảo luận chính sự, chẳng lẽ đang suy nghĩ chuyện của hai vị quận vương sự?

Cố Hành Giản ngồi trong cơ quan nhà nước, mười thư lại trong phòng phân loại công văn, sau đó đưa chúng đến các tư bộ. Một quan viên mặc lục bào tiến vào, bái Cố Hành Giản rồi nói: “Tướng gia, hạ quan là bí thư của chúng quan viên, phụng mệnh lệnh Tiền đại nhân, đến đây tặng đồ.”


Cố Hành Giản đi đến bên cạnh không có người, quan viên đó rút ra một tờ giấy điệp từ trong tay áo, cung kính trình lên: “Đại nhân tra xét mấy ngày, trong ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiền triều phát hiện có ký lục liên quan đến khối ngọc bội này. Hẳn là đồ vật của Tiêu gia, Thế Tông hoàng đế tự mình khắc nên.”

Cố Hành Giản nhíu mày, thế nhưng là đồ vật của Tiêu gia? Vậy có nghĩa là Lam Lam khả năng có quan hệ với Tiêu gia.

“Ta đã biết, việc này tạm thời không cần nói cho người khác.” Cố Hành Giản phất tay bảo quan viên áo xanh lui ra, một mình ngồi trên ghế trầm tư. Tiêu gia là hoàng tộc tiền triều, thân phận vô cùng mẫn cảm, hoàng đế đối với bọn họ vẫn luôn kính nhi viễn chi. Đến nỗi thu Tiêu Dục vào hoàng thành tư, tiếng là trọng dụng, kỳ thật là giám thị. Nếu hắn phát sinh quan hệ với người của Tiêu gia, chỉ sợ quan hệ giữa hắn và hoàng đế sẽ sinh ra biến hóa vi diệu.

Hắn đưa tay xoa xoa trán, quyết định trước giấu diếm việc này, chỉ phái Sùng Minh tiếp tục âm thầm điều tra.

***

Hạ Tĩnh Nguyệt đến tướng phủ đưa quà tặng trong ngày lễ, Hạ Sơ Lam rất cao hứng, lưu nàng ăn cơm trưa. Hạ Tĩnh Nguyệt hỏi: “Tam tỷ tỷ, muội nghe nói tứ tỷ tỷ thực nhanh sẽ tiến Ân Bình Quận Vương phủ?”

Hạ Sơ Lam gật đầu: “Hẳn là năm sau đi. Quận vương phủ và Hạ gia đều đang chuẩn bị chuyện này, bụng của nàng, ba tháng sau sẽ không giấu được.”

“Ai, Lý gia cô nương gần đây không thèm để ý tới muội. Hôm qua chào hỏi nàng, nàng thấy ta liền tránh ra, làm mấy tiểu tỷ muội ngày thường giao hảo với muội cũng chỉ chỉ trỏ trỏ. Muội đi học cũng ngượng ngùng.” Hạ Tĩnh Nguyệt thở dài.

“Sao muội lại biết Lý Uyển Tình?”

Lý Uyển Tình là cô nương khuê danh Lý gia. Tổ tiên Lý gia tổ đi theo Thái Tổ tranh đấu giành thiên hạ, mấy thế hệ trước không có nhân tài gì, có hơi xuống dốc. May mắn thế hệ này ra một Lý Bỉnh Thành, lại phục khởi. Hơn nữa lần trước Lý Bỉnh Thành trong khi giao chiến cùng Kim Quốc, kết giao tình nghĩa thâm hậu cùng Lục Ngạn Viễn. Hoàng Hậu sở dĩ muốn mượn sức Lý gia, đại khái cũng có tầng nguyên nhân này bên trong.


Triều đại trọng văn khinh võ, võ tướng kỳ thật không có địa vị gì. Nhưng thế lực Anh quốc công phủ và Lý gia lại không thể khinh thường.

Hạ Tĩnh Nguyệt nói: “Tam tỷ tỷ quên mất? Muội học cầm khóa cùng Lý gia cô nương, lần trước nghe nàng nói, Hoàng Hậu cố ý chọn nàng làm phi tử Ân Bình Quận Vương, mấy người chúng ta còn chúc mừng nàng. Không ngờ tứ tỷ tỷ …… Mấy ngày trước đây, Ngô gia còn phái người tới hỏi cha việc này có phải sự thật hay không.”

Hạ Sơ Lam không ngờ tới chuyện này truyền ra nhanh như vậy, nhíu mày hỏi: “Vậy hôn sự của muội có bị nàng ảnh hưởng không?”

Hạ Tĩnh Nguyệt lắc đầu: “Kỳ thật không có, Ngô gia chỉ hỏi một chút tình huống, chuyện khác cũng không nói. Chẳng qua chúng ta rốt cuộc là tỷ muội, nhất vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn. Cho nên……” Nàng đã cố gắng nói thực uyển chuyển, đại khái là không đành lòng dung lời khó nghe hãm hại tỷ muội nhà mình. Nói trắng ra là, Hạ Sơ Thiền có hành vi không biết liêm sỉ, đã ảnh hưởng tới thanh danh nàng.

Hai người đang nói chuyện, thanh âm Nam bá ở bên ngoài vang lên: “Phu nhân, tiểu công tử đã trở lại!”

Hạ Sơ Lam và Hạ Tĩnh Nguyệt cùng nhìn ra ngoài, thấy Hạ Diễn bước vào. Trong lòng cậu ôm mấy quyển sách, Nam bá muốn hỗ trợ, cậu không cho, sau đó tự mình đặt tất cả sách trên bàn trà, ngồi xuống thở phào một hơi: “Ngũ tỷ tỷ cũng ở chỗ này. Hôm nay Thái Học bắt đầu cho nghỉ đông. Đệ cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, được thở rồi.”

Hạ Tĩnh Nguyệt nghiêng đầu nhìn cậu, không khỏi cười nói: “Lục đệ đệ, đệ nghỉ ngơi sao còn ôm nhiều sách về như vậy? Đây cũng không phải là dáng vẻ muốn nghỉ ngơi.”

“Ngũ tỷ tỷ không biết, bên trong Thái Học khảo thí nhiều đến dọa người, mỗi năm dựa theo thành tích khảo thí đào thải học sinh. Đệ không dám lơi lỏng, mỗi ngày ở nhà cũng muốn đọc sách. Mấy ngày trước đây chúng ta tỷ thí một trận với Quốc Tử Học.”

Hạ Sơ Lam nghĩ đến ngày ấy đưa cậu nhập học, nhóm nha nội vây quanh bọn họ, liền hỏi: “Những người đó không làm khó dễ các đệ nữa chứ?”

“Không có, nhóm tiên sinh Quốc Tử Học quản giáo rất nghiêm khắc, ngày thường bọn họ thật ra không dám xằng bậy. Chỉ là cái người kêu Ngô Tông Tiến, ỷ vào bản thận là cháu trai vợ bên Hoàng Hậu, hoành hành ngang ngược. Đúng rồi, đệ nghe nói Hoàng Thượng một lần nữa triệu hồi hai vị quận vương tiến đô thành? Gần đây nhóm học sinh trong trường đều đang nghị luận chuyện này, còn nói một số quan trong triều quan đã bắt đầu đứng thành hàng, dường như tiếng hô ủng hộ Ân Bình Quận Vương tương đối cao.”

Thái Học bồi dưỡng quan lại địa phương tương lai, đối với chính sự tất nhiên rất mẫn cảm. Chẳng qua ngày thường Cố Hành Giản cũng không nói với Hạ Sơ Lam mấy chuyện này, không biết là sợ nàng nghe không hiểu, hay là ngại những đề tài này quá mức nặng nề. Hắn hình như cảm thấy nàng nên tránh xa những chuyện này, ngay cả đáp ứng mang nàng đi Hưng Nguyên phủ, cũng là do nàng dùng cả đêm không ngủ không nghỉ đổi lấy.

Ân Bình Quận Vương đích xác tuấn tú lịch sự, lúc làm hoa mai yến nàng cũng thấy. Chỉ là không biết vị Phổ An Quận Vương vẫn luôn không xuất hiện kia rốt cuộc như thế nào.

Ăn xong cơm trưa, Hạ Diễn đề nghị đi dạo phố một vòng. Rất nhanh sẽ đến trừ tịch, đây là thời điểm náo nhiệt nhất giữa năm. Rất nhiều bá tánh vùng ngoại ô đều ùa vào trong thành họp chợ, mua sắm hàng tết. Hạ Diễn chủ yếu muốn đến hiệu sách mua chút sách, Hạ Sơ Lam và Hạ Tĩnh Nguyệt liền cùng cậu đi.


Hiệu sách lớn nhất đô thành kề bên ngự phố, phụ cận Triều Thiên Môn, kết cấu hai tầng trên dưới, còn rộng hơn các tửu lầu quán ăn rất nhiều. Bên trong bày sách chằng chịt, khách đến đầy nhà.

Hạ Sơ Lam bọn họ đang muốn đi vào, bỗng nhiên mười mấy hộ viện chạy tới, đuổi hết người ra, sau đó đứng ở cửa, cũng không cho người đi vào. Hạ Sơ Lam bảo Lục Bình đi qua hỏi thăm, Lục Bình trở về bẩm báo: “Nghe nói là Thanh Nguyên huyện chủ và vài vị bằng hữu muốn tới mua sách, sợ hiệu sách người nhiều mắt tạp, liền thỉnh người ra hết. Cô nương, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?”

Hạ Sơ Lam không muốn xung đột cùng Tiêu Bích Linh, đang muốn mang Hạ Tĩnh Nguyệt và Hạ Diễn rời đi, mấy chiếc xe ngựa đính hoa dừng lại trước mắt bọn họ, vài nữ tử tuổi thanh xuân từ trên xe ngựa đi xuống, vừa nói vừa cười. Ở giữa còn có mấy gương mặt khá quen, đều từng gặp qua ở hoa mai yến ngày ấy.

Tiêu Bích Linh thoáng nhìn qua Hạ Sơ Lam, cũng không tính phản ứng gì. Nhưng Lý Uyển Tình sắc mặt tối tăm. Hạ Sơ Thiền kia tỷ muội của Hạ Sơ Lam và Hạ Tĩnh Nguyệt, cư nhiên không biết xấu hổ thông đồng với Ân Bình Quận Vương, Hoàng Hậu nương nương vì mượn sức Cố Hành Giản, còn cố ý ân chuẩn nàng nhập vương phủ. Chẳng qua vì mặt mũi Lý gia, còn chưa cấp danh phận. Nhưng Lý Uyển Tình còn chưa vào cửa, Hạ Sơ Thiền đã có mang hài tử, Lý Uyển Tình tất nhiên là nuốt không trôi cục tức này.

“Cô nương, ngài có nghĩ giáo huấn Hạ gia tỷ muội một chút?” Thị nữ bên cạnh hỏi.

Lý Uyển Tình nhíu mày: “Đó là Tể tướng phu nhân, há là người ta có thể động? Cứ vào đi thôi.”

“Cô nương, đô thành đều nói Tể tướng thích nam phong, cưới vị phu nhân này chẳng qua làm bình phong. Ngài xem ngày ấy hoa mai yến, ngay cả họa tác của tướng gia nàng cũng không nhận ra, cảm tình phu thê có thể tốt đến đâu? Tiểu tiện nhân kia ở trong vương phủ, chúng ta không động đến được, hai kẻ này chính là tự mình đưa tới cửa cho ngài hết giận. Hơn nữa cũng không cần chúng ta tự mình động thủ……” Thị nữ giúp Lý Uyển Tình bày mưu tính kế nói.

“Ngươi muốn làm như thế nào?” Lý Uyển Tình ghé mắt nói.

__________________________

Chú thích:

Thuần Hóa: niên hiệu từ 990—994 của vua Tống Thái Tông (tại vị 976-997)

Thiên Thánh: niên hiệu từ 1023—11/1032 của vua Tống Nhân Tông (tại vị 1022-1063)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận