Sủng Tỳ Của Thiếu Gia

Ở đêm Mạc Nguyên Thiến xuất giá, Trầm Thiên Hạm cư nhiên bỏ trốn.

Này tin tức để vốn là đang vui sướng, trống kèn rộn ra chuẩn bị cho hôn sự tiểu thư Mạc phủ, lọt vào bên trong trở thành mê cung hỗn loạn.

Người thân cận Trầm Thiên Hạm đều hiểu, nàng là người cực kì bất kỷ luật, theo lời người của Thận Hành, tuyệt đối sẽ không nói một tiếng, không lên tiếng liền mất tung, nhất định là trên đường đi ra khỏi ngoài ý muộn.

Trong lúc nhất thời, Mạc phủ trên dưới nhốn nháo không dứt, Mạc Tĩnh Viễn hạ lệnh phái người đi ra ngoài bốn bề tìm, lại cũng bất lực trở về, để trong phủ bị một tầng u ám nhấn chìm, không chỉ là bởi vì Trầm Thiên Hạm chưa tới, hơn nữa bởi vì nàng cùng Mạc Nguyên Thiến, Hoài Hương, Nhạc Nhạn tình cảm tốt nhất, lần này nàng mất tích, đừng nói tân nương không nửa điểm nhận định được đây là chính mình hôn sự, liền ngay sau khi khỏi bệnh khiến Nhạc Nhạn không thể nào yên tâm.

Nhạc Nhạn tâm không vui, Mạc Tĩnh Viễn cũng không cao hứng, cho nên nhiều người càng thêm liều mình tìm, nhưng vẫn là một chút ít manh mối cũng không tìm được, chỉ biết là hai ngày trước sáng sớm Trầm Thiên Hạm liền đi đến Thường An Thành xử lý chuyện trên phương diện làm ăn, nhưng chuyện giải quyết sau, nàng liền nói muốn quay về phủ, nhưng lại mất hết tung tích.

Mà trời cũng là hạ xuống một tràng mưa to, ngựa Trầm Thiên Hạm hôm qua lại một thân lầy lội, Nhưng tìm khắp bốn phía Thường An Thành cùng Cẩm Tú Thành, chính là không phát hiện ra nàng, tâm tình của mọi người càng nặng nề hơn.

"Vẫn không tìm được?" Mạc Tĩnh Viễn nhìn ngựa của người hồi báo, mày đẹp khẽ nhíu.

"Bẩm thiếu gia, thành trấn lân cận chúng ta cũng đã lục soát qua, cũng không có tin tức. Buông xuống ánh mắt, không quên lặng lẽ quan sát Mạc Tĩnh Viễn sắc mặt, chỉ sợ hắn bất mãn một tí thì sẽ có rất nhiều người gặp nạn.

"Thường Sơn thì sao?" Thường Sơn thành là nơi giao thương giữa Thường An Thành và Cẩm Tú Thành, mặc dù địa thế hoang sơ lại không an toàn, nhưng Trầm Thiên Hạm nói không chừng nghĩ từ nơi này đuổi theo đường núi về kịp.

"Cũng lục soát qua được, nhưng là ngày trước mưa to, đường núi không ít thì nhiều cũng bị hủy hoại, nếu Thiên Hạm tiểu thư thật sự đi qua thì……”

"không có sợ rằng." Mạc Tĩnh Viễn lườm hắn một cái, tuấn nhã diện mạo dẫn trời sanh thành nghi, để người kia im lặng không dám nói gì, "không cần biết dùng phương pháp nào cũng phải đem người đến cho ta.”

Trầm Thiên Hạm mới mất tích hai ngày, Nhạc Nhạn đã trải qua cả người lo âu, nuốt không nổi, nếu không tìm ra người, thật không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

"Vâng" cho dù trong lòng kêu khổ, cũng không dám không tuân lệnh thiếu gia, không thể làm gì khác hơn là giao phó nhiều người đi tìm hết những nơi lân cận mà Trầm Thiên Hạm có thể đến.

Mạc Tĩnh Viễn đang muốn để hắn mau đi xuống mang theo đội nhân mã tiếp theo đi tìm thì một gia đinh nhanh chóng chạy đến.

"Bẩm thiếu gia, Thiên Hạm tiểu thư trở về rồi." Gia đinh chạy đến thở không ra hơi, nhưng vẫn rất có trách nhiệm đem tin tức truyền đạt cho Mạc Tĩnh Viễn, "Nàng vô sự, không bị thương, chỉ là người có chút gian nan thôi.”

"Phải không? Hay người khác đây?" Nếu người không bị thương, có thể theo mình trở về, hắn cũng nghĩ chính nàng là vì cái việc lớn nào đó làm mất tích, mệt mỏi nhiều người nhi kê phi chó sủa , nhất là trong nhà ba cô nương gia cận tuổi nhau lại đang có hai tính cách khác biệt, một người thì vui vẻ, một người thì động tí là khóc, hắn liền như vậy ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ nàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

"Để tiểu thư cùng Hoài Hương đi rửa mặt nghỉ ngơi." Mắt thấy thiếu gia sắc mặt không tốt, gia đinh trước đến thông báo cũng không dám nhiều lời.

Nghe hắn nhắc tới hai cái người, Mạc Tĩnh Viễn hơi nhíu mày, không chần chờ lâu liền đứng dậy đi về phía Tĩnh Vũ hiên, quả nhiên mới ở nửa đường, liền gặp lấy cảnh tượng Nhạc Nhạn vội vàng.

"đi những đâu?" hắn một thanh ôm hông của nàng nhấc tới, đem nàng ôm ở trong lòng cùng hắn.

"Thiếu gia?" Nhạc Nhạn đáp lấy vai hắn, ngồi yên ổn ở thân thể, xem thấy là hắn mới an tâm giải thích, "Tiểu Mai nói với em Thiên Hạm trở về rồi, em muốn đi xem nàng một chút.”

"Nàng vô sự." Thân thể trong lòng hắn này tình trạng so với Trầm Thiên Hạm còn có điểm nghiêm trọng hơn, "Ngược lại nàng đó, vài ngày nay cứ như vậy chờ đợi lo lắng cho nàng, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không ngủ ngon, nếu bây giờ biết nàng bình an vô sự trở về rồi, nàng nên đi nghỉ ngơi chút đi!”

hắn vừa nói vừa ôm nàng hướng tẩm lâu đi tới, trong lòng thấy đầu óc nàng hết quan tâm đến người khác, hoàn toàn không lo cho thân thể mình.

Nếu là thật vô sự, theo tính tình Thiên Hạm, thế nào có thể đột nhiên biến mất hai ngày, để người khác quan tâm như vậy?

"Nhạc Nhạn." Mạc Tĩnh Viễn mặt trầm xuống, thi triển khinh công trở về hậu viên, lúc này mới theo ý nàng mà để nàng xuống, giọng điệu lạnh lùng hướng nàng.

"Em thật sự . . . . . ." Nhạc Nhạn nhìn đến biểu tình trên khuôn mặt hắn, sợ hãi giật mình, thật lâu không thấy hình dạng tức giận của hắn như thế rồi, huống gì hắn vẫn đang ôm nàng.

hắn…. luôn luôn không nỡ đối nàng tức giận.


***

“thật ra nàng thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn sắc mặt không vui, "thật không mệt? thật không có không thoải mái, thật cảm thấy cả người rất tốt?”

Liên tiếp mấy lần "thật" rất nghiêm khắc làm Nhạc Nhạn mím môi lại, không nói nên lời.

"Nàng phải không cần chính mình tự đi soi gương, xem xem sắc mặt có bao nhiêu tiều tụy? Hay là muốn ta thật tốt nhắc nhở nàng, hai ngày này nàng ăn cái gì? Ngủ bao lâu?"

Nàng không chú ý động đến tính tình đại nóng nảy của Mạc Tĩnh Viễn, hắn chuyện gì cũng có thể thuận theo nàng, chính là không cho phép nàng lấy thân thể chính mình nói giỡn.

Bảy năm trước, hình dạng nàng yếu ớt nằm ở trên giường vẫn in sâu ở trong trí óc hắn, hắn âm thầm phát thề trong lòng, tuyệt đối muốn dưỡng tốt thân thể của nàng, để nàng sau này không bệnh không đau , chỉ là mấy năm gần đây, nàng vẫn bệnh không ngừng, hơn nữa thời tiết thay đổi, nàng nhất định sẽ nhiễm phong hàn.

hắn hao tổn không ít tâm ý, nhưng nàng lại thế này không phối hợp.

"Vẫn là để ta rõ ràng đến Trình đại phu đến một chuyến, để hắn thật tốt thay ta xem một chút, xem nàng có phải thật vậy hay không hay giống như nàng nói là “vô sự” ?!”

Kỳ thật không chỉ hắn một người, lão đại phu như thế nhiều năm đến, nên cũng cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, muốn nghĩ bỏ cuộc. hắn tận tâm tận lực, mỗi tháng cũng cố định đến phủ thay nàng chẩn coi, ở trên người nàng tốn rất nhiều công phu, lại lấy được kết quả như thế làm người ta áp chế, nói đều là do nàng bệnh nhân này không chịu phối hợp.

“Em . . . . . hiểu rõ vài ngày nay là ta không có thật tốt chăm sóc mình, nhưng việc này là có nguyên nhân a. . . . . ." Nhạc Nhạn khi hắn trừng coi , thanh âm càng lúc càng nhỏ.

Thiếu gia đại phát giận, mình nên có một chút dễ bảo thì tốt hơn.

"Đúng a! Có nguyên nhân." hắn không nhịn được nhếch mép, thong thả ung dung thay nàng từng cái từng cái đếm đến, "Đầu tiên là nói, Nguyên Thiến sắp phải xuất giá, Hương Hương cũng muốn theo làm của hồi môn đến Kinh Thành, sau này thời gian gặp mặt liền ít đi, nên nàng càng thêm nắm chặt cơ hội trò chuyện cuối cùng này, cho nên hàng đêm đều đến phòng Nguyên Thiến tán gẫu, giao khăn tay tiện thể nói mấy lời, sau này lại sợ Hương Hương ăn không được những món ăn của người khác làm, nên ngày ngày sáng sớm liền thay nàng chuẩn bị điểm tâm. Lại đến vừa Nguyên Thiến thành thân nàngphải bị lễ, tốt một lúc cũng oa ở trong phòng sách, nói là muốn vẽ bức tranh đương làm hạ lễ. Nàng thật là cái người bận rộn a! Ta liền mấy ngày về phủ muộn, vào trong phòng vẫn không thấy nàng đó!”

nói đến đây, ngoài bất mãn còn có chút ganh tị.

Nàng luôn không đem dặn dò của hắn để ở trong lòng, lại vì ba cô nương gia này, thân thể của mình đều không chăm sóc, từ trước đến bây giờ, nàng luôn đem ba nha đầu đặt ở trước hắn.

"Đây là. . . . . .Chỉ một lần này thôi mà. . . . . ." Chết chắc, xem ra thiếu gia tính toán đến hôm nay đều biết hết, Nhạc Nhạn bi thảm rủ thấp đầu xuống.

Thiếu gia thường ngày phải không dễ phát hỏa , nếu là trở nên giận dữ, chắc chắn là không dễ giải quyết.

Nàng không muốn bị giam ở Tĩnh Vũ hiên, còn bị ba nha hoàn vây vòng phục vụ phải lên giường, tất cả đều không cần , cả ngày chính là nằm đó nghỉ ngơi, quả thật cùng đầu heo cũng không khác biệt mấy!

Càng không cần nói nàng chỉ là nha hoàn, làm sao có thể được hưởng đãi ngộ kia?

"Phải không?" Mạc Tĩnh Viễn cho biết mình đừng như vậy dễ dàng mềm lòng, cô gái nhỏ này gần đây là quá không tiết chế rồi, hắn vì cùng Kình Thiên bảo hợp tác dệt Bắc phẩm buốn bán cùng hôn sự Mạc Nguyên Thiến, vài ngày sớm đi tối về, không nghĩ đến nàng so với hắn còn vội hơn, buổi sáng nhanh chóng đến nhà bếp, buổi tối liền oa ở phòng sách vẽ tranh, nàng cho là mình bằng sắt sao?

Mạc Tĩnh Viễn càng nghĩ càng vô cảm.

"Gần đây chuyện đúng là nhiều chút, cộng thêm Thiên Hạm lại có gì ngoài ý muốn, em mới sẽ như vậy thất thường, nhưng em bảo đảm sẽ không sao mà." Nhìn hắn thần sắc như cũ không tốt, Nhạc Nhạn không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển giải thích, "Chờ tiểu thư xuất giá, Hương Hương cũng đi cùng nàng dời đến Kinh Thành, chúng em nghĩ hẹn lại gặp mặt liền rất khó, trong lòng cũng khó tránh không nỡ.”

"Nàng sẽ không nỡ?" Nàng nói như vậy, Mạc Tĩnh Viễn buồn bực, bình thường hắn xa nhà, tại sao lại không thấy nàng như vậy “không nỡ” chứ.

Nhạc Nhạn phát hiện mình bất kể nói cái gì đều không đúng, rõ ràng im miệng lại, mặc cho hắn nổi giận.

Nhưng nàng không trả lời, hắn cũng không vui vẻ.

Nàng chính là như vậy, động bất động ở trước mặt hắn đang trở nên buồn bực, nhất phái hình dạng để nhìn người trước mặt chính là nàng không tốt.

"không nói lời nào là thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn buồn bực cực đỉnh, thật tại không biết làm sao xứng đáng với nàng? "sẽ không vì ta mới nói vài câu, liền tức giận không để ý tới ta chứ?”


“Nô tì không dám!” Nhạc Nhạn ở trong lòng than thở, thiếu gia tính tình một khi phát tác, nàng cũng thật sự là bất khả thi. Thuận theo lời nói nói của hắn không được, muốn cùng hắn tranh cãi cũng không được, nàng đương nhiên chỉ có thể giữ im lặng rồi.

"Nô tỳ, lại tự xưng nô tỳ rồi." Này không phải rõ ràng là làm hắn bực mình sao? "Nếu không để ta mời Trình đại phu đến đây một chuyến, ngươi cùng hắn hai người nói chuyện đi.”

"Thiếu gia. . . . . ." Nhìn bóng lưng hắn phẩy tay áo bỏ đi, Nhạc Nhạn không nhịn được nhíu mày.

Trình đại phu nếu đến, khẳng định so với thiếu gia vừa rồi còn hung dữ hơn, này. . . . . .

Nàng bực dọc đứng tại chỗ, nghĩ đến phải thế nào để thiếu gia thu hồi lại lệnh này.

Thiếu gia một khi đã quyết định, cũng sẽ không nghe, không thấy người khác đắc ý, xem như lần này, nàng xong đời..

***

Nàng không nhịn được thở dài, lại nhìn bóng lưng hiên ngang phía xa, cho đến khi hình bóng ấy biến mất….

Thôi, điều đáng đến thì khó tránh, nhưng mà, dù sao như thế nhiều năm, nàng cũng học được thói quen, ai khiến mình thân thể chính là không bệnh tật, điều dưỡng như thế vài năm, cũng không biến thành, có nhảy tưng tưng cũng không thành vấn đề, vẫn khỏe mạnh, thật là nhờ chiêu bài của Trình đại phu.

không quản được nhiều vậy, nàng phiền não cũng không thể thay đổi được người kia, cũng chỉ có thể bày ra hình dạng này.

Nàng lắc lắc đầu, lại nhìn theo phương hướng Mạc Tĩnh Viễn biến mất, mới xoay người hướng viện của Mạc Nguyên Thiến đi tới.

Sau đó khi có cơ hội nghe Thiên Hạm nói, ai ngờ thiếu gia lúc đó lại nghĩ đến muốn nàng đi "Nghỉ ngơi" , Trình đại phu một lúc nào khác sẽ đến.

Này hai người cùng liên thủ, nàng khẳng định lại có rất nhiều ngày bị nhốt ở Tĩnh Vũ hiên rồi, vẫn thừa dịp còn có thể trốn đi, đem vướng mắc trong lòng làm thành một chuyện. Nếu như có thể có lời nói, nàng thật muốn núp ở trong phòng tiểu thư cho đến khi tiểu thư xuất giá mới thôi!

Tiếng vang hỉ pháo rần rần cả Cẩm Tú thành, trên đường phố chủ yếu là nhân dân đến muốn xem náo nhiệt lấy đầy, chỉ vì muốn thấy Mạc phủ hoa kiệu.

Nhìn đội ngũ đưa dâu thong thả rời khỏi, Nhạc Nhạn trong lòng có chút ngũ vị tạp trần, trí óc xuất hiện tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Nguyên Thiến cùng Hoài Hương……..

--------

"Ca ca, huynh ở đâu nha? Sư phụ nói nếu huynh không đi luyện công nữa, người sẽ muốn trục xuất huynh khỏi sư môn đó.”

Thanh âm gào thét mềm mại thanh thúy truyền vào trong tai Nhạc Nhạn, nàng tò mò hé mắt, nhìn thấy hai cô gái nhỏ tuổi cùng nàng không sai biệt lắm, tay dắt lấy nhau chạy vào bên trong Tĩnh Vũ hiên.

"Ca ca. . . . . ." Mạc Thiến thanh âm cực kì hưng phấn đột nhiên dừng lại, kỳ lạ phát hiện người ngồi trên ghế trước hành lang không phải là sư huynh của mình mà là một người con gái lạ mặt, "Ngươi là ai? Sao lại ở nơi này như vậy? Tĩnh Vũ hiên không phải là nơi có thể tùy tiên lui đến a..”

Nhạc Nhạn nhìn về phía nàng, không khỏi ngẩn ngơ, nàng thật là đẹp nha! Từng nghe có người nói đến tiên nữ, nàng thật tựa như vậy đi!

Mạc Nguyên Thiến tinh thần tràn đầy đến gần nàng, phát hiện nét mặt của nàng giống như là bị dọa lấy, tốt bụng thả chậm tốc độ nói chuyện, nhắc nhở nàng, "Ngươi là nha hoàn mới đến sao? Chỗ này là Tĩnh Vũ hiên của thiếu gia, người bình thường không thể lui tới. Bởi vì thiếu gia đáng ghét không thích người ta đi tới đi lui, nên ngươi đi ra đi! không quan hệ, ngươi không phải sợ, ta sẽ không đi mật báo!”

Nhìn nàng hào khí vỗ ngực thành tiểu đại nhân hình dạng , Nhạc Nhạn rất tự nhiên lộ ra nụ cười khó gặp.

Nghe nàng vừa mới hô lấy"Ca ca" , nói vậy cô gái này chính là Mạc phủ duy nhất tiểu thư đi! Nhạc Nhạn nhìn chi tiết, quả nhiên nàng cùng Mạc Tĩnh Viễn nhìn tương đương giống, ngũ quan đều tốt, cẩn thận xinh đẹp, để không có người cho phép nhìn ngốc!

“Tiểu thư, nô tỳ là Nhạc Nhạn." Nàng nghĩ đến đầu tiên là thi hành lễ, lại đụng đến miệng vết thương trên người, kêu đau một tiếng rồi lại ngồi xuống.


"Nhạc Nhạn?" Mạc Nguyên Thiến cảm thấy giống như ở đâu nghe qua tên này, nhưng là trong lúc nhất thời không nhớ nổi, nhìn nàng hình dạng đau co lại “ Ngươi thế nào? Thân thể không thoải mái?”

"Tiểu thư. . . . . ." Hoài Hương thủy chung ở một bên không có lên tiếng bỗng lôi kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nhắc nhở nàng, "Nàng chính là người bị Phương đại nương đả thương, em nhớ rõ là cái tên này!”

"A! Đúng rồi!" Mạc Nguyên Thiến bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng nhớ đến mấy từ tại nơi nào nghe qua được, vội vàng vừa nhìn về phía Nhạc Nhạn trên ghế, "Ngươi còn may chứ? Ta nghe nói vết thương của cũng rất nặng! Có hay không còn đau đi? Ta đi tìm đại phu một chút?”

"không cần, tiểu thư." Nhìn Mạc Nguyên Thiến nói xong liền muốn chạy đi, Nhạc Nhạn vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Em chỉ là không cẩn thận đụng đến miệng vết thương thôi, vô sự, không cần gọi đại phu đâu.”

Nàng bị nhốt ở nơi này đã thật lâu, thật vất vả mới có thể xuống giường, nàng cũng không muốn lại bị thiếu gia cùng đại phu hai cái người liên thủ giải về trên giường tiếp tục “tĩnh dưỡng” đâu.

"thật sao?" Mạc Nguyên Thiến mắt xinh đẹp chớp chớp, lên lên xuống xuống quan sát nàng một phen, giống như là sợ nàng giấu giếm cảm giác chân chính, thấy nàng liên tục mãnh liệt gật đầu không ngừng, mới đổi chủ đề…

"Vô sự là tốt rồi, lúc trước ca ca ta vì chuyện của ngươi, tính tình phát giận một trận thật to, đáng sợ đến tất cả mọi người cũng không dám nói chuyện !" Mạc Nguyên Thiến le lưỡi, nghĩ đến tính tình huynh trưởng của mình , vẫn cảm thấy không dám chọc giận.

Nàng ở trong lòng âm thầm thề, sau này nhất định phải coi chừng, đừng chọc ca ca tức giận, "Đó! Ngươi không biết sao? Cái Phương đại nương độc ác đó đã bị đại ca ta đuổi đi, vĩnh viễn không được trở về a!”

Ngày đó, nàng liền kéo lấy Hoài Hương núp ở bên ngoài nghe, nhìn lén, ca ca rất ít tức giận như vậy, hơn nữa vẫn vì một nha hoàn, hắn bình thường cơ hồ chỉ đợi những khi không có ở Tĩnh Vũ hiên, chuyện gì cũng không quản lấy! Kết quả không chỉ có đại tổng quản sắc mặt trắng bệch, đến cha mẹ cũng xém bị lửa giận liên lụy, thật là rất thú vị.

"Tiểu thư. . . . . ." Hoài Hương núp ở phía sau Mạc Nguyên Thiến lại kéo kéo nàng “Sư phụ người còn đang đợi chúng ta trở về.”

"Đó! Ta lại quên." Mạc Nguyên Thiến hì hì cười một tiếng, lại tuyệt không khẩn trương, quay đầu lại hỏi “Nhạc Nhạn, ca ca ta đâu?”

“Thiếu gia……xuất môn rồi!”

"Phải không?" Mạc Nguyên Thiến mắt mọng nước khẽ dịch chuyển, đối với vị tỷ tỷ đại hồng trước mặt, nàng rất có hảo cảm, "Đúng , ta tên là Mạc Nguyên Thiến, nàng là Hoài Hương.”

Mạc Nguyên Thiến kéo Hoài Hương đang sợ hãi ở phía sau lên trước, tùy tính giới thiệu “Ta luyện công, đi trước, ngươi đi tìm người chơi đi.”

Ca ca đáng buồn bực chết rồi, Nhạc Nhạn đáng thương bị nhốt ở này hơn một tháng, nhất định rất nhàm chán.

"Cái gì?" Nhạc Nhạn phản ứng kịch liệt, Mạc Nguyên Thiến lại đã kéo Hoài Hương chạy đi.

Có một tiểu thư tốt, thú vị…….

***

Nhạc Nhạn không nhịn được lại xuất hiện nụ cười, tiểu thư này cùng tưởng tượng của nàng khác rất nhiều, cũng không giống so với thiếu gia

.

Nàng ta nói muốn tìm nàng chơi… nàng đã thật lâu rồi không được chơi a~

Nàng chớp mắt cong cong, bắt đầu mong đợi tiểu thư cùng Hoài Hương lần nữa xuất hiện.

Sau đó, tiểu thư quả nhiên thường thường dẫn Hương Hương chạy đến Tĩnh Vũ hiên chơi, thiếu gia thấy chúng nữ nhi chơi huyên náo vui vẻ, vẻ mặt mặc dù có chút không duyệt, nhưng cũng không có lên tiếng ngăn lại, đại khái bởi vì tiểu thư là muội muội duy nhất của hắn.

Khi trên người nàng, vết thương trước sau đều tốt, thiếu gia liền làm chủ để chúng nữ ba người một khối vào học, sau này Thiên Hạm cũng gia nhập chúng nữ, bốn cô gái nhỏ liền cùng nhau đọc sách viết chữ, có thời điểm rãnh rỗi thì cùng vui đùa.

Mãi cho đến sau 14 tuổi, Thiên Hạm bắt đầu chính thức theo đại tổng quản học tập, mà nàng thì là bị thiếu gia mang theo ở bên cạnh, thỉnh thoảng giúp lấy trông coi màn che sách, bốn nhân tài không thường dính cùng nhau.

Mấy năm gần đây, tính tình tiểu thư vẫn giống như lúc trước, chẳng bao giờ được yên ắng, tiểu thư không giống người ta thành khuê nữ, cả ngày chính là nghĩ biện pháp len lén chạy ra bên ngoài phủ, đem theo Hương Hương góc đường cuối hẻm đi "Chơi" , để lão gia phu nhân cực đau đầu óc.

-----------

Ngày cư nhiên trôi quá mau như thế, cô gái nhỏ xinh đẹp nay đã trở thành tân nương yêu kiều.

"Nhan công tử. . . . . . sẽ hảo hảo đối đãi với tiểu thư chứ?" Nàng không nhịn được lên tiếng, thấp giọng hỏi.


Trầm Thiên Hạm cùng nàng sóng vai mà đứng, trong lòng cũng là cùng nàng bình thường không thôi.

"Ừ!" Trầm Thiên Hạm khinh ứng (nhẹ đáp), ánh mắt như cũ rơi vào nơi xa, "Nhan công tử khí vũ hiên ngang, được xưng là trăm năm danh tướng, không phải là bình thường phàm phu tục tử có thể thấy được, tiểu thư nhân duyên xác thực rất tốt.”

Chỉ là, tính tình tiểu thư này tựa như dã mã (ngựa hoang), có thể hay không nhận bừa kinh thành là nhà? Thẩm Ngàn Hạm suy nhĩ trước sau, trừ không thôi, lại càng nhiều phiền muộn.

“Ừ!” Nhạc Nhạn vươn tay, nắm lấy hảo bằng hữu bên cạnh.

Hai người im lặng đứng, thẳng cho đến khi không thấy đội đưa dâu, như cũ đứng yên tại chỗ.

Mạc phủ đại tiểu thư, như vậy đại khánh ở kinh thành làm lễ xuất giá.

một cỗ xe ngựa hoa lệ ở trên đường đi ở ngoài thành, nhìn đám hộ vệ cũng có thể biết được bên trong xe ngồi chính là Mạc phủ thiếu gia Mạc Tĩnh Viễn, bên trong xe trừ hắn ra, còn có vị đại tổng quản Mạc phủ đang dần dần đón lấy nhiều việc hơn Thẩm Ngàn Hạm.

Mạc Tĩnh Viễn dựa cửa sổ, chống cằm, khuôn mặt tuấn nhã trời sanh quý khí, con mắt xinh đẹp nhìn về phía người ngồi đối diện, xem thấy bộ dạng Trầm Thiên Hạm vừa che mặt vừa cười, một bộ hình dạng tư xuân.

"Nghĩ đến nam nhân?" Mạc Tĩnh Viễn uể oải nhìn về hướng hai má nàng hồng thẹn thùng, ngữ điệu mang theo đùa bỡn đối với người như vừa tỉnh mộng về, một khuôn mặt lúng túng.

"Ngươi thẹn thùng cái gì? Nguyên Thiến cũng xuất giá rồi, nếu như ngươi có ai đó để ý đó cũng là chuyện tốt." Tránh khỏi luôn cùng hắn thưởng người, nhất là trước hôm tiểu muội xuất giá, hắn cơ hồ không gặp Nhạc Nhạn.

Bốn vị tiểu thư trong phủ này tuổi tác tương đương nên luôn dính lại thành một khối, tình cảm hảo đến nỗi người ngoài cũng biết việc này, Cẩm Tú Thành cư dân cũng trực tiếp đem chúng nữ bốn người xưng là Mạc phủ bốn vị tiểu thư, có thể thấy bốn người tình cảm phải tốt bao nhiêu. Chúng nữ này ba thùng dấm hắn cắn răng uống hơn nhiều năm, gần đây cũng bởi vì vậy mà cùng Nhạc Nhạn giận nhau, hắn chịu quá đủ rồi!

Càng không cần nói, Thẩm Ngàn Hạm luôn giả nam trang, để hắn bình thường không quan tâm cũng xuất hiện ảo giác.

"không có chuyện đó, thiếu gia ngài nói đùa rồi." Đối mặt với vị Mạc đại thiếu gia này, Trầm Thiên Hạm là vừa kính vừa sợ . Kính chính là hắn chỉ dùng người mình biết, cũng không bởi vì nàng là thân nữ nhi mà khi dễ, sợ là vì tính tình thiếu gia thất thường khó đoán, luôn hứng khởi liên chơi đùa ai đó. [giống như là tùy hứng vậy á :p]

"không có?" Mạc Tĩnh Viễn nâng mắt nhìn hướng nàng, trong mắt tràn đầy đùa cợt, "Vậy ngày nào ngươi ở cũng ở cùng với nam nhân đó, chính là ảo giác của ta hả? Càng không cần nói, nam nhân kia cũng rất có đầu óc.”

Thời điểm lần đầu tiên phát giác, hắn thực tốt quan sát một lúc, xác định nam nhân này ăn mặc giang hồ, chính xác là thiếu chủ Tử Hòa mình từng gặp mặt đàm qua buôn bán Võ Hoài Thiên.

Cũng không biết này hai người này thế nào nâng lên được quan hệ! sẽ không là cùng nhau thích thú đi dạo qua tú phường đi?

Bị phát hiện! Trầm Thiên Hạm chỉ có thể bịt chặt miệng, sợ đại thiếu gia quá mức lo lắng, nàng cũng có thể hiểu được……

“Nhìn ngươi cẩn thận như vậy, ta thật sự rất giống ác nhân phá duyên [ý là nhân duyên ý, còn gọi là phá hoại tình cảm :v] người ta sao?” Mạc Tĩnh Viễn chê cười, hắn ước gì chúng nữ toàn bộ gả đi ra ngoài, như vậy Nhạc Nhạn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đợi bên cạnh hắn, cũng chỉ có hắn mãn tâm mãn mắt, thật là quá tốt a!

"Thiên Hạm không nghĩ như vậy." Trầm Thiên Hạm vội vàng giải thích, "Chỉ là. . . . .”

Lời nói mới nói một nửa, xe ngựa bên ngoài chợt một trận cao động, Thẩm Ngàn Hạm sắc mặt biến đổi, vội vàng mở rèm trước, chỉ thấy xe ngựa đã bị một đám người bịt mặt đoàn đoàn vây quanh.

"Thiếu gia mời cẩn thận." Hộ vệ và xa phu [người đánh xe ngựa] Vương Thượng đã cùng hắc y nhân đối chiến [giống như PK, solo 1-1], nhưng không đánh được chúng, đối chiến trở nên có chút quá sức.

Trầm Thiên Hạm buông rèm xuống, thấy Mạc Tĩnh Viễn vẫn là nhất phái tự đắc, động cũng không động, phe phẩy cây quạt xếp trong tay, thần sắc kinh hoảng nửa điểm cũng không có.

Mặc dù Vương Thượng công phu không kém, vốn dĩ ít địch thủ chúng, luôn sẽ có việc ngoài ý muốn.

"Đợi ở trên xe, tùy bọn họ đi." Mạc Tĩnh Viễn thấy ngại đi ra, ngoài xe thanh âm binh khí tương giao không ngừng truyền tới, nhìn ra được chiến sự kịch liệt, hai người bây giờ ra xe ngựa, cũng sẽ mau chóng trở thành mục tiêu của chúng thôi.

“Thiếu gia!” Trầm Thiên Hạm thật sự là không thể nắm bắt lấy tâm trạng hắn dù chỉ một chút.

"nói nhỏ lại, nhìn chuyện làm việc." Mạc Tĩnh Viễn thô bạo liếc một cái, theo đó là tựa tại cửa sổ, khắp không để ý một chút, không đem sự việc bên ngoài đầu ác đấu vào mắt.

Nhưng mà, hai người an tĩnh không kéo dài quá lâu, Vương Thượng tách người bịt mặt ra xa xe, mới hạ đao.

Mạc Tĩnh Viễn tinh mắt đem theo Trầm Thiên Hạm phi ra xe ngựa bên ngoài, mắt tuấn vừa nhấc liền thấy người bịt mặt đã đi đến……

“Thiếu gia cẩn thậnnnnn!”

~Hết chương 5~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận