Dung Thanh Viên đến sân viện Yến Lân còn chưa có tỉnh hồn lại, cũng may đợi trong chốc lát thì hắn đã quay lại.
“Nhìn bộ dáng này của nàng kìa, chẳng lẽ là trên đường đi đêm gặp quỷ sao mà sợ hãi như vậy?”
Yến Lân bóp cằm của nàng, có ý trêu ghẹo nói.
Dung Thanh Viên tất nhiên không thể nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên càng không thể trả lời câu hỏi này, nàng liền lập tức đưa tay ôm lấy hắn rồi vùi đầu thật sâu vào trong ngực hắn, dường như bên ngoài dù cho chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ.
Nhưng Yến Lân sao có thể không biết.
Chưa kể đến Ti Âm, chính là những người khác cũng sẽ kể cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng qua là hôm nay thời cơ chưa tới, hắn chưa thể công khai chống lại Yến Kỳ.
Cũng may, nàng cũng không làm sao.
Nàng cũng không muốn hắn biết, vậy thì hắn sẽ làm như không biết.
Yến Lân đặt một nụ hôn lên tóc của nàng, ngay sau đó ôm ngang hông nàng hướng trong nhà đi.
Đại khái là do ban nãy gặp chuyện, cho nên tối nay nàng cực kỳ chủ động hơn mọi khi.
Yến Lân vừa mới thả nàng lên trên giường, hai chân nàng liền câu quấn lấy hông hắn, hai tay cũng tự giác vòng qua ôm lấy cổ hắn đem hắn kéo xuống dán sát vào nàng.
Yến Lân cũng đã có vài ngày chưa từng đụng đến nàng.
Tâm tư của hắn lại muốn nàng quên đi chuyện đã phát sinh ban nãy, hắn lập tức không khắc chế nữa.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ y phục của nàng, môi hắn cuồng bạo chiếm cứ hôn lấy môi của nàng.
Dục vọng nơi hạ thân bộc phát mãnh liệt đụng vào hoa huyệt nhỏ hẹp.
Sự ấm áp ướt mềm quen thuộc.
Yến Lân thoáng rời đi môi của Dung Thanh Viên, một tay hắn chống trên giường nhìn sâu vào trong mắt nàng.
Hắn thấy bóng chính mình ở trong đôi thủy mâu.
Sau đó hắn vuốt từng lọn tóc đang rơi tán loạn trên trán nàng sang một bên, một lần nữa cúi phục người phủ lên một nụ hôn.
Từ mi sao khóe mắt hôn đến chóp mũi dọc dừa, xuống chút nữa là đến cánh môi hồng thắm căng bọng.
Tinh tế miêu tả hình dáng môi nàng, đưa lưỡi hướng vào sâu bên trong khám phá.
Nàng hé miệng phối hợp để hắn không gặp chút chướng ngại nào, có thể tiến sâu vào lục lọi, dễ dàng bắt được đầu lưỡi nàng.
Hạ thân càng ngày càng trướng đau.
.
.
.
Sáng sớm ngày kế, Mộ Tích Chi đã vệ sinh cá nhân xong, xuất môn hướng viện Chương Nhã Trữ mà đi.
Do nàng ta đã đến đó rất nhiều lần, nên lần này nghĩ cũng sẽ không gây ra điều gì bất thường khiến người khác phải hoài nghi.
Khi nàng ta đến đó, cũng đúng lúc Yến Kỳ rời đi, hai người đối mặt nhìn nhau trong trầm mặc.
Người trước là cố ý, người sau cũng không biết là không nói hay còn có nguyên nhân gì khác.
Đối với Mộ Tích Chi mà nói.
Nàng ta dĩ nhiên hy vọng Yến Kỳ nghĩ rằng: nàng ta sẽ hiểu lầm khi bắt gặp Yến Kỳ đụng chạm mây mưa với Chương Nhã Trữ ở trong tang kỳ của đại phu nhân.
Nếu là như vậy, để trong lòng hắn sẽ sinh ra một chút áy náy thì cũng tốt.
Mộ Tích Chi ở trong sân đợi một hồi, Chương Nhã Trữ liền vội vã đi ra.
Nhìn qua thần sắc của nàng ta có vẻ không giống như là được hưởng qua mưa xuân.
Bởi vì mi mắt cắn bản không có tia diễm mị khi được yêu thương giống như Dung Thanh Viên.
Nhưng khi mở miệng, nàng ta vẫn nói lời chúc mừng Chương Nhã Trữ làm như là rất hiểu chuyện.
“Tuy nói hài cốt tỉ tỉ vẫn đặt ở trong tiền đường, nhưng nàng ấy dù sao cũng đã đi rồi.
Ta nghĩ nếu như nàng ấy vẫn còn ở đây.
Cũng sẽ chúc phúc cho nàng cùng đại công tử tu thành chính quả.”
Khuôn mặt Chương Nhã Trữ tức khắc trắng bệch ra, giọng thấp như văn nhuế.
“Không, đại… đại công tử hắn không có đụng ta…”
Mộ Tích Chi giả bộ kinh ngạc.
“Làm sao thế? Lúc nãy rõ ràng ta thấy hắn từ phòng của nàng đi ra mà!”
“Hắn tới liền, liền ngủ…”
Chương Nhã Trữ thấp giọng nói, trên mặt bộc phát rõ ràng sự khó chịu.
Mộ Tích Chi tiếp tục tỏ ra kinh ngạc, nửa che nửa đậy nói.
“Lại nói tới đêm qua ta cũng vừa gặp đại công tử đấy.
Ta thấy hắn có vẻ như đã say, liền lo lắng đi theo sau, đang định sai người gọi nàng tới.
Không ngờ trước khi ta sai người thì đại công tử liền gặp phải Dung viện thai trước.
Không, đại công tử lúc đó chắc chắn là quá say, nếu không sao có thể ôm Dung viện thai không buông, còn cường thế tiến tới muốn hôn nàng ta? Nàng chưa có nhìn thấy Dung viện thai giãy giụa hung như thế nào thôi, nếu như không phải do đại công tử quá say, sao lại ôm chặt như vậy? Trong ngày thường hai người này cũng chả nói được mấy câu.
May nhờ Dung viện thai một mực kiên định, nếu không huynh đệ tương tàn chắc chắn sẽ xảy ra đại họa!”
Trong con ngươi Chương Nhã Trữ xẹt qua tia kinh ngạc, sắc mặt tối sầm lại, lúc này đã không thể dùng từ trắng bệch để miêu tả.
.