"Không dám." Tần Tiêu Phong nhanh chóng thanh minh, cho dù có gan hùm mật gấu cũng không dám khiêu khích lão đại hắc bang nói gió là gió, nói mưa là mưa này, "Ân huệ lão đại anh tôi đây đến cảm kích còn không kịp, dù một trăm điều kiện tôi cũng làm."
"Cậu thế mà biết thức thời đấy!" Trần Vân Thụy nhìn chằm chằm ánh mắt lợi hại vào con mồi nhỏ bé run rẩy, tâm không khỏi ngứa ngáy một trận.
Nếu chẳng phải bốn phía đông người bất tiện, hắn thật muốn ôm lấy thiếu niên hảo hảo thưởng thức một phen, từ đêm qua nếm được thân thể ngọt ngào câu hắn mất hồn, hắn rốt cuộc nhớ nhung mãi tư vị tuyệt vời ấy, cho dù ôm phụ nữ thân thể đầy đặn cũng sớm đã cảm thấy hỗn độn vô vị.
Ngay cả trong quá trình ân ái, bộ dáng quyến rũ của thiếu niên không ngừng hiện lên, khiến hắn nửa chừng mất hứng đem nữ nhân đó đuổi đi.
Hắn đã tính toán thông suốt, thay vì cố gắng tránh xa Tần Tiêu Phong như con nghiện phải cai ma túy ăn mòn thể xác, ngày ngày khổ sở co giật nổi cơn thèm thuốc, chi bằng đem người đặt bên cạnh, trở thành thuộc hạ tùy ý chính mình thao túng đùa giỡn trong tay, chỉ cần đừng quá sa đọa lún sâu xuống, thiếu niên này sẽ nhất quyết không thể có cơ hội trở thành điểm yếu chí mạng được.
Nghĩ từ khi nắm giữ ghế thủ lĩnh tới nay, hắn lần đầu tiên vì không muốn buông tha một người mà ra đến nông nỗi này.
"Tôi có duy nhất một điều kiện, chỉ cần gật đầu đồng ý, tôi liền giúp ngươi cậu xóa hết nợ."
"Tôi đồng ý." Tần Hiểu Phong vui mừng rạng rỡ, chỉ cần có thể giải quyết khoản nợ nần chồng chất ưu tiên hàng đầu, rảnh đâu mà quan tâm nam nhân có mưu đồ gì trong đó, cậu vội vã đáp ứng, sợ rằng chậm trễ hắn sẽ thay đổi tâm ý.
"Mặc kệ đại ca anh là muốn tiểu đệ lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi đều nguyện ý.
Là việc trong phạm vi khả thi nhất định tôi sẽ làm hết." (ơ kết hôn à)
Tuy vẫn không nghĩ ra bản thân thì có tác dụng gì với vị lão đại kia, nhưng sự thật khắc nghiệt này không cho phép cậu nói ra mấy chữ cự tuyệt, cho dù là giao kèo bán thân gì đó thì cậu cũng ký, nhiều lắm thì cậu xả thân bán mạng cho hắn ta là được.
Trần Vân Thụy bụng dạ khó lường cười thầm, bẻ khớp cổ tay kêu mấy tiếng rắc rắc như sắp thực hiện một nhiệm vụ trọng đại nào đó.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không yêu cầu cậu làm bất cứ điều gì ngoài khả năng, chỉ cần cậu không hối hận."
"Tôi không hối hận." Tần Tiêu Phong bình tĩnh thở dài một hơi, có thể đổi ý sao? Không con nợ nào mà được đòi hỏi quyền lợi cả, huống hồ bốn phía đều là một đám người cầm dao với súng, thêm cả chủ nợ tìm đến gây sự, cậu muốn cũng chạy chẳng nổi.
"Tốt lắm!" Hài lòng với câu trả lời của đối phương, Trần Vân Thụy cơ hồ kiềm chế không nổi tâm tình mừng như điên, tên nhóc này thế mà chưa thèm nghe xem điều kiện là cái gì đã vội vội vàng vàng chấp thuận, nói cậu ta khờ dại hay là cực kỳ ngu ngốc đây?
"Các người đều nghe rõ cậu ấy nói rồi đấy." Hắn nhìn đám người vẫn im phăng phắc đứng bên cạnh, "Tôi sẽ trả toàn bộ chỗ nợ này, từ nay về sau các người không được phép tìm cậu ấy gây rắc rối, bởi vì kể từ lúc này Tần Tiêu Phong chính là người của lão đại Vu Hoa Cương tôi."
"Chúng tôi biết rồi, vì lão đại đây đã nguyện ý giúp thì chuyện gì cũng có thể giải quyết tốt đẹp, cũng cảm ơn cậu tha cho tôi cái mạng già này!" Nam nhân trung niên là người trước tiên mở miệng mừng rỡ như được hoàng đế ban thưởng ân huệ.
"Lúc trước tôi đối với Tần thiếu gia thất lễ rồi, mong cậu tha thứ!" Gã quay sang Tần Tiêu Phong cúi đầu thật sâu xuống, thiếu điều quỳ đến dập đầu tạ tội, bộ dáng lật mặt 360 độ so với ban đầu dọa đánh cậu, khiến thiếu niên ngây ra như phỗng, khó mà dám tin một người ước chừng tuổi ngang ba mình lại có thể liên tục cúi đầu xin lỗi mình, này quá kinh dị rồi đi.
Người phụ nữ đi cùng nam nhân trung niên cũng kéo đến giải thích nịnh nọt: "Đại ca đây nói gì chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không bao giờ quay trở lại tìm cậu bé này gây phiền toái nữa."
Chương 24
"Nhỡ kỹ lần sau còn xuất hiện trước mặt cậu ấy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!" Trần Vân Thụy gắt gao ngoan độc nói, trong mắt lóe lên một tia đáng sợ cùng hung tợn.
"Dù có được cho phép chúng tôi cũng không dám tái phạm đâu!" Dưới sự uy hiếp của hắn, không ai dám chối cãi nửa câu.
"Ồ, tất nhiên là không dám rồi." Trần Vân Thụy trào phúng quay đầu phân phó cho đàn em, "Phi Vân, cậu đem mấy người này ra ngoài, xem bọn họ đến đòi bao nhiêu tiền, ghi số tài khoản ngân hàng rồi lập tức gửi luôn qua.
"Tôi sẽ làm ngay!" Không rõ lão đại sao lại muốn giúp tên nhóc này trả nợ, nhưng Phi Vân vẫn giữ lại thắc mắc, nhất mực làm theo phân phó đem hai người kia ra ngoài, những đàn em khác cũng lần lượt rút lui ra sau cửa, khiến cho phòng khách vốn đông như vậy nháy mắt chỉ còn lại Trần Vân Thụy, Tần Tiêu Phong và một ít bảo tiêu ở lại bảo vệ an toàn.
"Các người cũng đi ra nốt đi!"
"Nhưng đại ca, chúng em phải ở lại bảo vệ anh!" Nhóm bảo tiêu đề phòng Tần Tiêu Phong nhất cử nhất động, cận thận canh chừng phòng bị, biết đâu cái mặt yếu đuối vô dụng của cậu ta chỉ là cái vò lừa gạt, ngộ ngỡ cậu ta có phát khùng đánh úp lão đại hay không thì chưa dám chắc.
"Trông ở cửa thôi là đủ rồi."
"Nếu thằng nhãi này rắp tâm bất lương thì..."
Trần Vân Thụy bỏ ngoài tai, "Tao còn không sợ thì chúng mày sợ gì nào? Bảo đi thì đi luôn đi, đứng đấy muốn đợi tao bế từng người ra à?"
"Không dám ạ!" Nhóm bảo tiêu từ bỏ, nghe giọng điệu bất cần của lão đại tự biết có cố chấp thêm chỉ là tự mình hại cái thân, thậm chí còn chọc Trần Vân Thụy nổi giận.
Người khôn không nên nghịch ngu, ai cũng không nguyện ý tự chui đầu vào rọ, bảo tiêu cuối cùng cũng lần lượt rời khỏi hiện trường.
Tần Tiêu Phong thế nhưng lại nuối tiếc nhìn theo bóng lưng từng người rời đi?
Để cậu một mình đối diện với đại ma vương trước mặt khác nào phạm nhân bị áp giải đến nơi hành quyết, tim đập như muốn phát bệnh, ngay cả hô hấp cũng không dám phát tiếng, chuẩn một bộ dáng chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Cho cậu đến nơi đầm rồng hang hổ để chúng nó ăn thịt? Hay treo cậu lên như bao cát đấm tới nhừ mục xương mới thôi? Dù sao cũng đáp ứng nghe theo điều kiện của hắn, mạng của mình giờ có còn là của mình nữa đâu, nào chết thì chết, bổn thiếu gia đã sẵn sàng rồi.
"Đứng ngây ra đó làm gì?" Trần Vân Thụy mất kiên nhẫn cắt ngang bầu không khí trầm mặc, "Còn không mau qua đây!"
"À à, tôi xin lỗi." Tần Tiêu Phong nghe thấy đã lập tức mồ hôi lạnh chả ròng ròng, chậm rì rì đi đến trước mặt nam nhân, trong lòng như thuyền thoi thóp bị sóng nhấn chìm.
Trần Vân Thụy một tay ôm thiếu niên đặt lên đùi mình, giữ chặt không để chạy loạn, lại lần mò xuống eo nhỏ cố tình véo véo mấy cái.
"Cậu sao gầy quá vậy nha, ôm không thoải mái chút nào, về sau phải đem nuôi nhiều thịt một chút mới đã tay!"
Tần Tiêu Phong vậy nhưng lại nghe thành nam nhân muốn nuôi cậu béo tốt rồi phanh thây nấu chín, xanh mét mặt mày, liều mình giãy giụa khỏi móng vuốt kẻ thù công kích, "Thịt tôi thề luôn ăn không ngon gì hết, đại ca, anh có muốn tỉnh táo nghĩ lại cho kỹ không?"
"Gì cơ!???" Trần Vân Thụy đầu đầy dấu hỏi chấm, sau đó không nhịn nổi bật cười nói:
"Cậu nghĩ tôi muốn ăn thịt cậu thật ấy hả?".