Đêm lạnh như nước, đèn rực rỡ mới bật lên ít lâu, một chiếc xe thể thao cao cấp đen bóng chạy băng băng ở Thiểm Thuớc, phía trước đèn nê ông lóe rực trong đêm.
Tần Tiêu Phong bất an lo sợ dựa lưng vào ghế da, hai tay quy củ đặt tại đầu gối không dám cử động, hít thở khó khăn, theo nhịp xe mà xóc nảy lợi hại, căng thẳng đến mức trái tim như muốn đình chỉ.
Phải làm sao bây giờ?
Tên lão đại hắc bang ngay bên cạnh này sẽ thật đưa cậu về nhà giống đã nói sao? Có khi nào hắn sẽ đem cậu đến nơi rừng núi hoang vu một dao giết chết cậu, sau đó thần không biết quỷ không hay hủy thi diệt tích? (đem giấu xác rồi xóa dấu vết)
Cậu lén lút nhìn trộm sườn mặt nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị, cảm giác vế sau mình nghĩ rất có thể xảy ra, trán thiếu niên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tay không nhịn được run rẩy.
Lẽ nào ông trời muốn cậu ngỏm rồi? Để cậu trẻ tuổi thế này đã ra đi trong tay đại ca hắc đạo?
Không! Cậu không muốn chết, liền lập tức cố nghĩ cách chạy trốn.
Quan sát động tĩnh bốn phía, cậu trong đầu lặp đi lặp lại đánh giá tình hình trong xe.
"Sao tự dưng lại đổ mồ hôi.
Sắc mặt còn khó coi như thế?"– hắn bất thình lình quay đầu nhìn cậu – "Là do không thoải mái? "
"Không! Tôi rất khỏe mạnh...kh..không phải...do không thoải mái" – Tần Tiêu Phong không dám nói thật, nở nụ cười vô sự giả tạo cảnh thái bình, âm thầm kinh ngạc chuyện hắn vừa hỏi han ân cần.
Nghe nói trước khi mổ lợn, nông dân đều đặc biệt chăm sóc nó, chẳng lẽ tên lão đại này là nghĩ đến tiên lễ hậu binh (làm lễ trước khi xuất quân chiến đấu), làm cậu đầu tiên mất cảnh giác sau đó liền giết thẳng, khiến cậu không kịp trở tay?
"Cảm ơn anh quan tâm.
Tôi chỉ muốn lập tức về nhà".
"Đừng vội, tôi nhất định hộ tống cậu bình an về đến nơi" – hắc y lão đại chắc chắn bảo đảm.
"À thì..Làm phiền đại ca anh"- để tránh trọc giận nam nhân làm lớn chuyện, Tần Tiêu Phong không ngại đóng vai cậu bé ngoan.
Bỗng dưng nam nhân không thích mà nhíu mày: "Sao lại gọi đại ca, quá xa cách đó, Trần Vân Thụy tôi từ trước tới giờ tình nguyện cùng cậu kết bạn cũng coi như hữu duyên, đâu cần quá câu nệ".
Tần Tiêu Phong chưa thể phán đoán lời của hắn là thật hay giả, uyển chuyển nói: "Tôi được anh để mắt, nhưng tôi với anh lại không quen biết, vẫn nên giữ đúng mực".
Trần Vân Thụy bờ môi vẽ một vệt cười khẩy, có ý đồ riêng nói nhỏ: "Vậy cậu sai rồi, ai bảo chúng ta không quen?"
Tiêu Phong không đoán nổi dụng ý câu này của hắn: "Ý anh là sao?"
"Cậu giả ngu thật đấy à!" – một phát trói người cậu, Trần Vân Thụy trầm trọng đem thân thể ép sát, đôi con ngươi hắc ám tựa đêm khuya như phát hiện con mồi, bắn ra tia hưng phấn "Cậu vừa lên xe tôi, có nhận ra gì không?"
"Nhận, nhận ra?" – vừa chạm đến ánh mắt như hổ giương vuốt, hận không thể tự nuốt lại ánh mắt của mình, Tần Tiêu Phong như cừu nhỏ bị dọa sợ.
Hắc y đại ca vừa rồi vẫn bình thường, đột nhiên lại trở mặt sao, còn đè lên cả người cậu?
Đây không phải là muốn trực tiếp trên xe giải quyết cậu luôn chứ?
"Đại ca, đừng kích động, giết tôi cũng đâu có tốt đẹp gì, chúng ta bè nước gặp nhau, không gây hận thù với anh, nếu như tôi có chỗ nào đấy đắc tội anh, tôi nhất định bồi thường mà, có chuyện gì chúng ta từ từ nói nha." – càng nghĩ càng thấy lập tức sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sắc mặt thiếu niên càng thêm trắng, vì giữ lại mạng trước hết nên nói xin lỗi rồi ra sao thì ra..