Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

- Hình như cô không hoan nghênh tôi thì phải?.

Tố An khoanh tay, tựa lưng vào tường, ánh mắt cô dường như mang theo sự oán hận nhưng không biểu hiện rõ, khóe môi nhếch nhẹ tạo nên nụ cười giễu cợt, châm biếm. Hoa Thiên Tuyết hừ lạnh, bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa, đưa tay định vặn nắm cửa thì bị An giữ lại:

- Đừng khinh người như thế chứ? Cô nghỉ mình thắng hay sao?.

Thiên Tuyết mệt mỏi khi phải đôi co cùng những cô gái tầm thường, đúng hơn là những mối tình không có đích đến của Hạ Vũ:

- Thắng? Từ lúc bắt đầu chỉ có mình cô chơi thôi Tố An à! Tôi chưa từng bảo mình sẽ chơi cùng nên đừng bảo ai thua ai thắng cả.

Bặm chặt môi, Tố An tức giận muốn tát Thiên Tuyết, cô không ngờ vẻ ngờ nghệch, dễ bị ăn hiếp của Thiên Tuyết chỉ là vỏ bọc hoàn hảo. An cắn lấy đôi môi mỏng đến rướm máu, những ngón tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay hằn lên từng đường đỏ lún sâu, có sự khinh bỉ nào nặng hơn việc tranh giành thứ yêu thích mà chỉ từ một phía cơ chứ. Bỗng Tố An ôm bụng cười gập bụng, giọng cười lảnh lót vang lên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Từ xa, Dương Hạ Vũ nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết đứng ngay người, vẻ mặt mệt mỏi ngao ngán, hai tay xoa lấy thái dương. Hắn quay lưng đi đến bên cạnh Tuyết, ôm lấy bờ eo thon mảnh của cô:

- Em mệt không? Có cần nghỉ ngơi?.

Hắn xem như sự xuất hiện của Tố An là không khí trong suốt, tàng hình trước mắt hắn, Hạ Vũ không thèm chú ý đến sự bức bối, đôi má đỏ lên vì nhiệt độ trong người của An. Dĩ nhiên Hoa Thiên Tuyết biết chủ ý của hắn là gì, nhưng cô không hiểu vì sao lại mời Tố An đến, không muốn làm mất không khí vui vẻ của ngày đám cưới, cô gật đầu, tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn.

Dìu Thiên Tuyết đến ghế ngồi, Dương Hạ Vũ mới hỏi lấy Dương Tính:

- Sao cha lại mời tiểu thư Tố và tên Mặc Nghiêm kia nữa?.

Dương Tính mỗi tay ẵm một đứa cháu, vẻ mặt đôn hậu trả lời:

- Tiểu thư Tố và cả thiếu gia họ Mặc đều là đối tác làm ăn lớn. Dù có việc gì xảy ra giữa ba người đi nữa, ngày hôm nay họ không thể vắng mặt.

Nụ cười khả ái trên môi Tố An làm mọi người thì thầm to nhỏ, Hạ Vũ nổi tiếng ăn chơi, đào hoa nên việc người tình cũ đến lễ cưới là điều không thể tránh khỏi. Nhưng họ lại không nhìn vào vẻ yếu đuối đáng thương của Thiên Tuyết, không hề biết những gì cô đã chịu đựng bao năm qua, họ chỉ nhìn lấy vẻ ngoài, người đau khổ hiện giờ là Tố An, còn kẻ hạnh phúc lại là Hoa Thiên Tuyết.

Đâu đó trong đám đông, Mặc Nghiêm đi xuyên qua đám người ồn ào, ánh mắt anh đã nhìn thấy Thiên Tuyết từ xa, và cô cũng nhìn thấy anh, nhưng một người phục vụ lướt ngang. Mặc Nghiêm liền biến mất.

Lưu Ngọc Thái cùng Đỗ Phương từ ngoài cửa chạy vào, hai tên nói nhỏ gì đó với Hạ Vũ, cả ba cùng trao nhau nụ cười nham hiểm, đi dạo dần ra ngoài, Hạ Vũ dặn:

- Vẫn chưa đến giờ, em cần ngủ tý không?.

Thiên Tuyết lắc đầu, nhận lấy Dương Thiên Hải trên tay Dương Tính, ôm vào lòng cưng nựng:

- Em không mệt đâu, anh lo việc của anh đi.

Bao năm qua sống chung chỉ cần cái nhăn mặt của Dương Hạ Vũ cô liền biết hắn khó chịu hay vui, lúc này đây mắt hắn cứ nhìn ra cửa tựa như trông ngóng ai đó đến. Dù lòng Thiên Tuyết buồn bã, chất giọng có chút hờn, nhưng cô vẫn chưa quên đi những nỗi khiếp sợ đối với hắn.

Áp nhẹ tay lên má Tuyết, Hạ Vũ nâng khóe môi, nụ cười đẹp tạc tượng mê hoặc cô:

- Anh đi chút sẽ quay lại.

Cô gật đầu, rời khỏi môi hắn, đôi mắt cô nhìn Thiên Hải trong tay đầy yêu thương hôn nhẹ lên đôi má mủm mỉm của nhóc. Và qua khóe mi cô nhìn từng bước chân ung dung của hắn rời khỏi cùng Thái - Phương.

Dương Tính chuyền Bảo Trân cho Thiên Tuyết:

- Cha ra đón khách quý một chút, nếu giữ không được thì nhờ vú hai đi nhé!.

Ông nói rồi xoa đầu hai đứa cháu, từ tốn rời khỏi.

Thế là lúc này chỉ còn mình Thiên Tuyết đối mặt với biết bao ánh nhìn lạ lẫm, đám cưới cô dâu phải xuất hiện ở phút giữa, đằng này cô nhoi nhoi muốn ra xuất hiện từ đầu luôn, giờ thì hối hận quá! Cô gọi vú hai giúp trông giúp hai đứa nhỏ, cô cần phải vào nhà vệ sinh. Lúc nãy gặp Tố An nên quên mất.

Hai mươi phút sau.

- Vú hai, sao vú lại ở đây? Thiên Hải và Bảo Trân đâu?.

Vú hai ngơ ngác, vẻ mặt thật thà chất phác trả lời:

- Nãy cậu chủ bảo sẽ trông chừng.

Hoa Thiên Tuyết chợt cảm thấy lo lắng, không hiểu vì sao tay chân cô bồn chồn chạy nhanh đi tìm Dương Hạ Vũ, chiếc váy cưới trắng thả dài trên nền đất sỏi, mắt đẹp dáo dát quan sát. Cuối cùng bóng hình hắn cũng xuất hiện phía sau đám đông náo nhiệt.

- Hạ Vũ?.

Nghe thấy giọng cô, hắn liền quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt chết điếng của Tuyết, đối diện cô là nụ cười hiền hòa nhưng có chốc gì đó khốn khổ:

- Nghe anh nói...

- Thiên Hải và Bảo Trân đâu rồi? Chúng nó đâu rồi...

Cô biết ngay là có điều đó không ổn mà, thấy đám người làm hốt hoảng chạy túa lua, không phải cô nghe lầm đó chứ? Tại sao Lý gia lại có thể bắt cóc hai đứa nhỏ được chứ? Chúng ở bên cạnh Hạ Vũ cơ mà?.

- Lúc đó anh...

- Lý Mẫn Hào, Lý Mẫn Hạo đâu, đưa em đi tìm bọn họ. Đưa em đi đòi lại con.

Giọng nói như muốn khóc của Thiên Tuyết làm Hạ Vũ đau lòng, đưa tay ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt cô đã đỏ hoe, nỗi lo lắng của hắn cũng chẳng khác cô là bao. Lý gia độc ác như thế không biết sẽ làm gì hai đứa nhỏ, thù hằn giữa người lớn không nên trút lên đầu chúng. Đúng là lúc đầu Hạ Vũ vạch kế hoạch cố tình để Bảo Trân lạc, lơ là với con bé nhưng ai ngờ Thiên Hải biết bò thấy Trân Trân đi lệch hướng cũng vui vẻ nối đuôi theo. Rõ ràng đã xếp người xung quanh quan sát, lại không ngờ Lý gia quá ma mãnh ra tay không hề để lại dấu vết, thậm chí nhất cử nhất động đều vô cùng nhanh nhẹn.

- Bọn họ đã rời đi khỏi đây rồi... Nhưng mà anh hứa sẽ tìm được hai đứa, anh...

- Chính anh, từ đầu tôi đã nghi ngờ có gì đó bất ổn mà, đây là kế hoạch của anh... Tôi không hiểu, rốt cuộc trò chơi là của các người sao lại lôi hai đứa nhỏ chưa hiểu chuyện vào cơ chứ? Trả lời đi Dương Hạ Vũ.

Lớp trang điểm bị nhòa bởi nước mắt của cô, vẻ tức giận, khuôn mặt nhỏ quật cường mạnh mẽ sau bao khó khăn đã trở nên đáng sợ lạ thường. Cô ngước mặt nhìn hắn chờ đợi:

- Không phải như em suy nghĩ thật ra anh...

- Đừng trả lời, tôi không muốn nghe, tôi muốn con, muốn Trân Trân.

- Được, được, anh sẽ đưa con và Trân Trân về, được rồi ngoan nào, mọi thứ ổn mà, không phải như em suy diễn đâu.

Dương Hạ Vũ kéo cô vào lòng, miệng mím chặt thành đường chỉ dài, mắt khẽ đảo nhìn bọn thuộc hạ rất nhanh đã hiểu chỉ thị, chúng gật đầu nhanh chóng rời đi.

- Nếu Thiên Hải, Bảo Trân có làm sao? Tôi thề sẽ giết chết anh.

Giữa đám đông, có rất nhiều người chứng kiến, ai cũng nhắm thẳng đến Lý gia, bắt đầu nổi lên từng tiếng xì xầm, sự khinh rẻ và thám tử đã bắt tay vào cuộc. Dường như ai cũng nghe thấy giọng nói trầm ổn của cô vang lên giữa đôi tay rộng lớn của Hạ Vũ, đúng vậy, Thiên Tuyết ôm lấy hắn thật chặt, hít vào một hơi dài, môi vẽ lên nụ cười mạc thị những kẻ chết đẫm xung quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui