Lại lần nữa nghênh đón những tia nắng ban mai thoải mái.“Bắt đầu ngay bây giờ, tập thể dục theo đài bài số chín! Dậm chân tại chỗ … Dậm!”“Duỗi thân vận động —— chuẩn bị…… Bắt đầu!”Trước cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên, Trương Tử An sử dụng điện thoại di động kết nối với loa Bluetooth theo nhịp nhạc cùng khẩu lệnh, nghiêm túc thực hiện bài thể dục theo đài.Bên cạnh cánh cửa kính từ sàn đến trần tại cửa hàng, một con mèo đen trắng ngồi xổm, tò mò nhìn hắn duỗi cánh tay, đá chân, khom lưng, nhảy……Người qua đường vào buổi sáng cũng chú ý đến hắn.“Bài tập mở rộng vai…… Một, hai, ba, bốn……”Trương Tử An không phải nhất thời tâm huyết dâng trào, mà là hôm trước đuổi theo mèo hoang khiến hắn nhận ra rằng thể chất của hắn quá kém, không rèn luyện chỉ sợ còn không bằng cụ ông tập thể dục buổi sáng mỗi ngày.Hắn đối với trò chơi 《 Thợ săn thú cưng 》 này càng ngày càng sinh ra nhiều hứng thú.
Trong cái cơ sở dữ liệu khổng lồ kia, không biết có còn những những con vật nhỏ đáng thương, đáng yêu như Tinh Hải đang phải chịu đựng sự dằn vặt không thể tưởng tượng nổi, ở trong luân hồi vô tận làm bạn với tịch mịch? Nếu có thể, hắn muốn giải cứu tất cả.Trò chơi này chủ yếu thử thách chính là năng lực và kiến thức, nhưng cơ sở thể lực cũng là ắt không thể thiếu.Hắn hỏi Tinh Linh hướng dẫn, Tinh Linh hướng dẫn nói rằng vị trí mà thú cưng xuất hiện là không thể đoán trước được, có một số thú cưng sẽ ở gần nơi chúng trở thành tinh linh, một số thú cưng sẽ đi lang thang khắp thế giới, tùy thuộc vào đặc điểm của thú cưng và điều gì đã xảy ra với chúng.Mèo lượng tử Schrödinger —— Tinh Hải, khi không tồn tại người quan sát nó ở trong trạng thái đám mây xác suất, có thể xuất hiện ở đây, cũng có thể ở phía bên kia trái đất, cũng có thể xuất hiện ở cuối vũ trụ, bởi vậy nó bị liệt vào mục “Thú cưng không có khả năng bắt được”, chỉ có sở hữu thông qua rút thưởng người mới với tỷ lệ cực nhỏ.Rút thăm trúng thưởng cũng là một quá trình, kết quả thu gọn lại còn “ Trúng” hoặc là “Chưa trúng”.Trương Tử An cảm thấy, có thể trúng Tinh Hải thật sự là quá tốt, cho dù đây là may mắn duy nhất trong đời cũng không sao cả.Hắn không hy vọng xa vời Tinh Hải có thể giúp hắn mang đến may mắn, chỉ cần nó luôn bình bình an an ở bên hắn là được.“Đá chân…… Một, hai, ba, bốn……”“Cửa hàng trưởng ca ca, anh đang làm gì đấy?”Tiếng chạy phát ra từ phía sau hắn, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là bé gái kia lại đến thăm tiểu hamster rồi.Hôm nay là thứ hai, hai ngày trước cô bé nghỉ, không đến.“Anh đang tập thể dục theo đài.
Muốn tập cùng anh không?”“Ừm.
.
.” Cô nhóc nhìn cửa hàng thú cưng, lại nhìn Trương Tử An, có chút do dự.
Mỗi sáng sớm thời gian rất gấp, cô không muốn lãng phí thời gian chơi đùa cùng hamster.Trương Tử An nói: “Biết tại sao trong lồng hamster phải có một bánh xe không? Bởi vì sinh mệnh được quyết định bằng vận động! Vì vậy Hamster nhỏ mỗi ngày đều cố gắng rèn luyện!”“Em cũng muốn rèn luyện!” Cô nhóc bỏ cái cặp xuống, đứng ở bên cạnh hắn, học bộ dáng của hắn bắt đầu nghiêm túc tập thể dục.“Lắc hông.
.
.
Một, hai, ba, bốn.
.
.”Hô hô, Trương Tử An trong lòng âm thầm đắc ý, những ánh mắt người đi đường đều bị hai người thu hút rồi, mình thật thông minh quá đi!“Xoay cánh tay….Một, Hai, Ba, Bốn, Năm, Sáu, Bảy.
.
.
Ngừng!”Trương Tử An hít thở một hơi, “Hoàn thành, kết thúc công việc! Đến đập tay một cái nào! Hây!”Cô nhóc không hiểu ra sao, mơ mơ màng màng cùng hắn đập tay một cái, sau đó xách cặp sách chạy vào tiệm cùng hamster chơi đùa.Tắt loa bluetooth, hắn mới phát hiện đứng phía sau có một bóng người đang thờ ơ lạnh nhạt.Tôn Hiểu Mộng cầm điện thoại, “Này? Cảnh sát phải không? Nơi này có người dụ dỗ nữ sinh.
.
.”Trương Tử An bước tới, một tay giật lấy điện thoại, vừa xem thì ra cô chỉ mới nhấn số, còn chưa gọi.“Bà cô của tôi ơi! Sáng sớm đã muốn doạ người ta tới bị bệnh tim luôn rồi! Báo tin giả cũng bị phạt hành chính cô biết không?” Hắn làm khuôn mặt vô cùng đau đớn nói ra.“Ai nha, chủ quán ca ca à, vì gia tăng lượng khách anh không từ thủ đoạn nữa à? Tự nhiên ở cửa biểu diễn xiếc khỉ.
.
.
Nhưng mà một mình anh biểu diễn thì thôi, còn muốn dụ dỗ trẻ con ra làm trò cười cho thiên hạ?” Tôn Hiểu Mộng miệng so với đao giải phẫu còn sắc bén hơn.Đáng tiếc, Trương Tử An da mặt so với tường thành còn dầy hơn.“Cái gì mà gọi là làm xiếc khỉ? Lãnh tụ vĩ đại đã nói văn minh đến từ tinh thần, hoang dại đến từ thân thể! Nể tình chúng ta là hàng xóm, nếu như cô cũng muốn vui đùa một chút, tôi có thể giảm giá cho cô 20%.”“Đi chết đi!” Tôn Hiểu Mộng mắt trợn trắng.“Tinh Hải! Lại đây lại đây, chị mang đồ ăn ngon tới cho em nè?” Cô vẫy tay về phía Tinh Hải, lấy đồ ăn cho mèo mang theo mở ra để ở dưới đất, muốn dụ Tinh Hải lại đây.Trương Tử An trong lòng cười lạnh, chỉ bằng chút đồ này mà muốn tăng độ hảo cảm thì còn kém xa lắm.Quả nhiên, Tinh Hải bị dọa lập tức chạy đến sau tường ẩn núp, chỉ lộ ra một con mắt nhìn trộm.“A….
.
.” Tôn Hiểu Mộng oán hận đối Trương Tử An mà nghiến răng nghiến lợi, “Có phải cả ngày không có việc gì làm nên nói xấu tôi sau lưng tôi với nó không?”Trương Tử An bất đắc dĩ, mọi người luôn đối với thứ không có được hết sức si mê.
Đối với Tôn Hiểu Mộng, nhà cô là trại nuôi dưỡng, nhiều mèo như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cảm thấy hứng thú với Tinh Hải, nhưng Tinh Hải căn bản không để ý đến cô, mỗi lần đều khiến cô thất bại tan tác mà quay trở về.“Đi thôi, Tinh Hải, vào phòng nghỉ ngơi.”Trương Tử An đi vào trong tiệm, Tinh Hải cũng theo ở phía sau, tuy rằng còn cách 2~3m nhưng ít ra so với lần đầu gặp mặt đã khá hơn nhiều.“Trương Tử An! Anh cố ý chọc giận tôi có phải hay không!” Tôn Hiểu Mộng tức giận giậm chân một cái, quay đầu rời đi.Trương Tử An tâm bình khí hòa mà pha một ly trà, “Tục ngữ nói, người có phúc không cần vội, vô phúc thì chạy đoạn dài, mày nói xem có lý hay không?”“Meo?” Tinh Hải nghi hoặc nghiêng đầu.Cô bé hôm nay cầm mấy quả hồ trăn đến cho hamster nhỏ ăn, làm Trương Tử An rất là hâm mộ ghen tị ,làm sủng vật thật là hạnh phúc ah, không cần làm việc không cần lao động, chỉ cần dễ thương liền có thể kiếm cơm ăn“Quả hạch thì không cần bóc vỏ, cứ cho nó ăn là được.
Hoặc là cho nó ăn một ít đậu nành, đậu đen.” Hắn nói.“Ồ? Sẽ không sao chứ?”cô bé quay đầu, lo lắng hỏi.“Răng cửa hamster phát triển cả đời, chúng cần những thứ cứng để mài răng, ăn đồ ăn mềm răng thì cửa dài ra đến không mở nổi miệng.” Hắn vừa gõ răng cửa vừa giải thích, thuận tiện phổ cập một kiến thức về đồ ăn mềm.“A.” Cô bé bừng tỉnh.“Nhà em không cho nuôi thú cưng phải không?”Cô nhóc ảm đạm gật gật đầu.“Anh cũng đồng ý.
Đừng nhìn anh mở pet shop, thật ra lúc anh bé giống em, thậm chí là lớn hơn em 2 tuổi cũng không hề nuôi thú cưng đâu.” Hắn nói.“Thật sự?”“Đương nhiên là thật sự.
Em còn nhỏ, học sinh phải lấy học tập là chính.
Cha mẹ em không cho em nuôi thú cưng là lo lắng em không tự chủ được, nuôi thú cưng sẽ phân tâm, ảnh hưởng đến việc học tập của em.”Hắn rất nghiêm túc, những lời nói vô cùng thấm thía.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được những nỗi khổ tâm năm đó của cha mẹ..