Là một nhân viên mới bắt đầu làm việc, Tô Mẫn được dạy phải tôn trọng tiền bối, nghe theo cấp trên, bởi vậy khi có khách vào cửa hàng, phàm là vừa nhìn thấy khách hàng có khả năng tiêu phí đều bị các nhân viên cũ kéo đi, đặc biệt những người từ ba mươi tuổi đến năm mươi tuổi nam giới dẫn theo nữ sinh đại học chừng hai mươi tuổi đi vào… Mà mấy người trông có vẻ ngại chi tiền, thì cô được giao cho đón tiếp.Mỗi tháng tới khi phát tiền lương, nhìn thấy các tiền bối tiền được tiền trích phần trăm cao, cô chỉ có thể âm thầm nuốt lệ vào trong.Ở cửa hàng vàng bạc Long Phượng làm việc ba tháng, Tô Mẫn không những không tích được tiền, còn tốn kém không ít —— trang phục tuy rằng là cửa hàng cung cấp, nhưng mỹ phẩm và nước hoa phải tự mình mua.
Ban đầu cô mua mỹ phẩm cùng nước hoa hàng chất lượng cao trong nước, lại bị quản lý mũi thính như chó nhận ra, bắt cô đổi sang hàng nhập khẩu.Tiền lương cơ bản là 1200, tiền chăm chỉ 200, phí trợ giúp mỹ phẩm 100—— 100 đồng có thể mua được mỹ phẩm gì?Buổi sáng là thời gian lượng khách tương đối thấp.
Trước đó có một đôi tình nhân trẻ tuổi đến, nhưng đã bị một tay tiền bối nào đó lĩnh đi rồi.
Tình nhân trẻ tuổi tuy rằng khả năng tiêu phí không cao lắm, nhưng mức độ sẵn sàng tiêu phí cũng rất mạnh, muỗi cũng là thịt mà.
Tô Mẫn thấy tiền bối cùng cô gái trong cặp đôi như thể quen biết, nhanh chóng bắt quàng, cấp tốc rút ngắn khoảng cách, liều mạng tán thưởng cô gái này dung mạo xinh đẹp da dẻ lại trắng, tuy rằng theo Tô Mẫn cô kia chỉ có thể coi là có khuôn mặt phổ thông.Đôi tình nhân này hẳn là sinh viên, khuôn mặt ngây ngô lộ ra chút non nớt, làm sao chịu được lời ngon tiếng ngọt của tiền bối? Tiền bối kia giới thiệu cho cô gái một chiếc nhẫn nạm kim cương 18K 3888 tệ, chiếc nhẫn rất nhỏ, kim cương rất nhỏ, nhưng ngay cả như vậy nó cũng là nhẫn kim cương, cam đoan không giả.Cuộc trao đổi này nếu như có thể làm thành, tiền bối đó có thể lấy được chừng 100 tệ: tiền trích phần trăm.Tô Mẫn là người từ xa đến đây, yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ cần mỗi ngày thành công bán được một đơn hàng, một tháng có thể thu vào 4500 tệ, không tính là cao, nhưng ít ra đủ sinh hoạt, không cần lại mặt dày về nhà xin tiền.Nhưng các tiền bối ăn thịt, đến xương cũng không cho cô .Nam sinh viên nhìn giá của chiếc nhẫn kim cương, mặt không khỏi biến sắc, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng mồ hôi lạnh trên thái dương đã bán đứng anh ta.
Bạn gái của anh ta đã hoàn toàn bị tiền bối bơm đủ thuốc mê, trong đôi mắt phóng ra ánh sáng hào quang, Tô Mẫn có thể nhìn thấy con ngươi của cô nàng đã bị chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ này lấp kín, không chứa nổi những cái khác.“An An, anh cảm thấy chiếc nhẫn này không được đẹp lắm, em thấy sao? Không thì chúng ta xem cái khác một chút đi, em xem cái nhẫn này thế nào?” Nam sinh rất nỗ lực, rồi lại rất vụng về dời đi sự chú ý của bạn gái, kéo kéo ống tay áo của cô nàng, chỉ về một cái nhẫn vàng giá chỉ 2000 tệ, trọng lượng không tới 6 chỉ.Bạn gái của anh ta bình thường rất dễ tính, nhưng lúc này có vẻ tức tối liếc anh ta, “Không muốn, em thích cái này!”Tiền bối cười tủm tỉm mà nói: “Đúng, em gái trẻ trung như vậy, không nên đeo nhẫn vàng, cái kia để bà lão như chị đeo mới đúng.”Bởi vì vàng giá cả rất mềm, phí gia công cũng không cao, trích phần trăm rất thấp, cái nhẫn này chỉ trích phần trăm 20 tệ, có khi còn chưa tới.Nam sinh mồ hôi lạnh đã hiện lên rõ ràng, như là lữ khách trong sa mạc đang sắp chết khát không ngừng liếm đôi môi khô khốc.“An An, hôm nay trươc khi ra ngoài không phải đã nói rồi sao? Chỉ là đến tùy tiện đi dạo…” Hắn tận lực hạ thấp giọng, nhỏ giọng cầu xin bạn gái.“Nhưng em cực kỳ thích cái này!” Bạn gái hắn hôm nay cũng rất cố chấp, âm thanh có chút cao.Nam sinh cả mặt và lỗ tai đều đỏ lên rồi, mắt kính đọng một đám sương mù.“Nếu không, chúng ta đi xem phim đi? Em không phải vẫn luôn nói thích bộ phim tình yêu kia sao? Chúng ta xem một bộ phim, mua một túi lớn bắp rang, xem xong vừa lúc đi ăn cơm trưa, em thấy thế nào?”“Em đang giảm cân.” Bạn gái dẩu miệng nói.Bạn trai không biết làm sao, “An An, dáng người em vừa vặn, đâu cần giảm cân……”Tô Mẫn không đành lòng tiếp tục nhìn.Cửa tiệm mở ra, chờ bên trong tiền bối số hai trên mặt nở ra nụ cười tiến lên một bước, sau đó chân lại rụt về, làm bộ không nhìn thấy, một lần nữa trở lại trạng thái chờ đợi.Quản lý ở phía sau đẩy Tô Mẫn một cái, “Làm gì vậy? Còn không mau đi tiếp khách?”Tô Mẫn đột nhiên bị đẩy không kịp chuẩn bị, xông về phía trước vài bước, suýt chút nữa va vào khách vừa mới vào cửa.“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô cuống quít xin lỗi.Khách mới vào là một nam thanh niên tóc ngắn khá, trên người ăn mặc áo sơmi của Uniqlo—— cô biết là bởi vì Uniqlo nằm ngay cạnh, còn mặc một chiếc quần jean không biết là nhãn hiệu gì, chỉ có giày là hơi đắt, giày thể thao tầm vài trăm, chẳng qua không biết là hàng thật hay hàng giả, nghe nói hãng này hàng giả nhiều hơn so với hàng thật… Tay phải nâng điện thoại di động tựa hồ là đang tìm đồ vật, lỗ tai, cổ, tay cùng cổ tay đều không có đeo trang sức.Tuy rằng người đàn ông này còn có chút soái, trang phục theo phong cách nhàn nhã nếu như là ở trên đường gặp phải sẽ có người cho là đẹp trai ngời sáng, nhưng soái ca cùng hào quang có thể ăn sao? Tô Mẫn không phải thực vật dựa vào quang hợp liền có thể nẩy mầm…Ánh mắt Tô Mẫn còn lâu mới xa được như các tiền bối độc ác, nhưng cô cũng công nhận người đàn ông này năng lực tiêu phí cùng dục vọng mua hàng đều là con số âm…Làm một con chó độc thân, Trương Tử An đời này chưa từng vào cửa hàng vàng bạc, vừa vào cửa suýt chút nữa bị phong cách trang trí xanh vàng rực rỡ làm mù mắt, nếu không phải là mới vừa ở cửa hàng Apple tầm mắt được trải nghiệm tăng lên một chút, thì sợ là chiụ không được!Mắt hắn như tia chớp, khuôn mặt từ ánh sáng rực rỡ khôi phục lại như cũ, lập tức lại nhìn thấy một đôi tình nhân sinh viên đứng ở trước quầy to tiếng, lập tức lại bị doạ lần thứ hai!Hai mắt biểu hiện muốn đau nhức, hắn thông qua điện thoại di động nhìn thấy trên bàn trang trí của cửa hàng vàng bạc có một con mèo ngồi xổm ở trên quầy, ngay khi hắn muốn cẩn thận quan sát, Tô Mẫn lại đột nhiên vọt lên, suýt nữa thì đụng vào hắn, đồng thời cũng thành công chặn lại camera di động của hắn.“Tiên sinh, xin hỏi muốn xem cái gì?” Tô Mẫn trên mặt mang theo nụ cười của doanh nghiệp, hỏi.“Thứ tôi muốn xem bị cô chặn mất rồi.” Trương Tử An bất đắc dĩ trả lời.“Hả?” Tô Mẫn tuy rằng lúc huấn luyện được tập ứng phó với một ít khách hàng khó tính.
Nhưng khách hàng này vẫn làm cho cô phải sửng sốt.Trương Tử An thấy cô không biết làm sao, liền chuyển bước sang bên cạnh.Vật kia đúng là một Tinh Linh, thông qua mắt thường không thấy, thông qua trò chơi mới có thể nhìn thấy.Dùng “ung dung hoa quý”(1) để hình dung một con mèo có vẻ hơi kỳ quái, nhưng nhìn đến con mèo này, nhưng đây là câu đầu tiên nhảy ra trong đầu Trương Tử An..