Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Tám giờ sáng hôm sau, xe của Mạch Linh và Lô Tấn đã dừng lại ở trên đỉnh đồi. Hôm nay bọn người Lục Thiên Mặc không đi chung. Hắn tùy ý lái xe một mình đến biệt thự Nghiêu gia, hai tên thuộc hạ đứng canh cổng mở cửa để xe của Lục Thiên Mặc chạy vào trong sân, Nghiêu Thần Hiên bên trong cũng đang sốt sắng lo cho con trai của mình, nhưng khi vừa thấy Lục Thiên Mặc đến một mình, ông ta đã lập tức giơ súng lên thủ sẵn.

"Lục Thiên Mặc, người của mày đang ở trong tay tao, tốt nhất là mày đừng có giở trò."

Lục Thiên Mặc tự ý như đây là nhà của mình, hắn thong thả ngồi xuống ghế salong, giọng nói mang theo đầy vẻ bởn cợt.

"Ông nên chú ý thái độ của mình, Thuộc hạ thì tôi không thiếu, nhưng con trai quý tử của ông thì chỉ có một, trước khi hành xử việc gì, cũng nên xem qua là mình đang đứng ở đâu."

***

Mạch Linh cầm ống nhòm từ trên đỉnh đồi quan sát phía bên dưới, ngôi biệt thự vô cùng sang trọng được thiết kế theo lối kiến trúc châu Âu cổ. Trên sân thượng có một hồ bơi, bốn phía đều có vệ sĩ canh gác, bên phía Lô Tấn, Bạch Phụng và Rob đã đột nhập vào trong thành công, nhận được tin báo truyền về từ phía điện thoại. Mạch Linh vòng lại còn đường mòn đi dọc xuống núi, lẻn vào nhà bằng đường cửa sau.

Cô đã trang bị sẵn súng giảm thanh, loại súng mới này được Tần Phong gởi đến vào lô hàng sáng hôm qua, Mạch Linh cô vẫn chưa thử sử dụng bao giờ bởi vì cô cũng nghe Rob nói qua là nó rất khó sử dụng. Thế nhưng nếu muốn đột nhập vào đây để cứu người, cô không thể dùng súng bình thường được, tiếng súng nổ ra sẽ làm kinh động đám đông, điều đó là hoàn toàn bất lợi.

Mạch Linh ép sát lưng vào vách tường, cô thủ sẵn súng trên tay, nhướn người ra xem tên lính canh ở cửa sau hướng ra bãi biển, cô từ từ tiến đến đánh một cú mạnh vào gáy đã làm hắn bất tỉnh nhân sự.


Bạch Phụng từ xa nhắm bắn tên đứng canh ở cầu thang dẫn lên sân thượng. Do loại súng này được trang bị ống giảm thanh tốt nên hầu như là không thể nghe thấy được tiếng súng, hắn tiến nhanh đến phía cầu thang bên hông căn biệt thự lập tức tiến lên trên bằng lối đi thang bộ.

Mạch Linh lẻn đến căn nhà kho cũ kĩ ở sau nhà, cô nhìn thấy khoảng sáu tên vệ sĩ đang đứng chụm lại hút thuốc lá, cô dùng ống nhòm quan sát từ xa, điều chỉnh cự li gần và phóng to lên, thông qua kẻ hở lớn trên cánh cửa gỗ cũ kỉ, cô nhìn thấy Doãn Phi đang nằm sạp trên đất và bộ quần áo đầy máu me, dường như là cô ta vừa trải qua một trận tra tấn man rợ.

Cô khẽ tiến đến gần núp sau mấy chậu cây cảnh trong sân vườn thì mới nhìn thấy, bọn vệ sĩ không phải là hút thuốc lá bình thường mà thứ bọn chúng đang cầm trên tay là heroin. Có thể là chúng đã lấy ở đâu ra số hàng trắng này và lén lút sử dụng khi Nghiêu Thần Hiên không có mặt, Mạch Linh như mở cờ trong bụng. Lợi dụng lúc bọn chúng phê thuốc mà tiến gần đến căn nhà kho, đánh ngất từng tên vệ sĩ một.

Mạch Linh bước qua xác của mấy tên đàn ông to con đó mở cửa đi vào bên trong, cô tiến đến đỡ Doãn Phi ngồi dậy, nhanh chóng cắt dây trói cho cô ta.

"Doãn Phi! Cô mau tỉnh lại đi Doãn Phi."

Cô vỗ vỗ má cô ta vài cái. Doãn Phi mơ màng mở mắt ra, vừa thấy Mạch Linh, cô ta đã lên tiếng.

"Cô đến rồi sao? Tôi đợi các người khá lâu rồi đó."


Mạch Linh thật sự cũng rất tự trách, nếu như hôm qua cô không vào cửa hàng tiện lợi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cô quả thật không ngờ rằng bọn người này cũng thật là có lá gan không nhỏ lại dám truy sát lão đại và sát thủ của Hắc đạo, hắn quả thật là đã muốn rời xa cõi đời này rồi.

"Xin lỗi cô, do tôi mà cô mới bị bắt đến đây."

Doãn Phi nghe xong liền bật cười: "Làm sát thủ, tôi luôn nghĩ đến lợi ích của cả tổ chức. Tôi không phải là cứu cô, mà tôi thật sự không muốn lão đại mất đi một thuộc hạ giỏi."

Mạch Linh nghe xong liền sửng sờ vài giây, sau đó lại tự mỉm cười. Hoá ra trong mắt một sát thủ chuyên nghiệp thì Mạch Linh cô đã trở thành một người thuộc hạ giỏi rồi sao, điều này đúng là đáng để ăn mừng.

"Chúng ta mau đi tìm bọn người của Rob đi."

Mạch Linh nói xong liền đỡ Doãn Phi đứng lên nhưng cô lại vô tình chạm phải vết thương của cô, vết thương tuy không còn chảy máu nữa đã gây thương tích khá nghiêm trọng đến cơ thể. Doãn Phi bị xót mà khẽ rên lên vài tiếng đau đớn.

"Cô không sao chứ?"


Doãn Phi xoay đầu lại phía Mạch Linh, lắc đầu: "Không sao, chỉ là cả người ê ẩm một chút. Lát nữa về biệt thự ngủ một giấc là sẽ khoẻ ngay."

Mạch Linh nghe Doãn Phi nói mà đôi mày lá liễu thanh tú của cô khẽ chau lại, vết thương ở chân hôm qua của Doãn Phi không nhẹ, cộng thêm mấy vết roi da quất mạnh vào người cô còn in hẳn lên da thịt trắng noãn kia, lượng máu chảy ra bê bết khắp sàn nhà vậy mà cô ta lại mạnh miệng nói là không sao. Có phải chăng muốn làm một sát thủ chuyên nghiệp là phải gạt nổi đau đớn sang một bên và luôn một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ hay không?

Mạch Linh khẽ thở dài, cô dìu Doãn Phi đi được vài bước ra ngoài thì bọn người Bạch Phụng đã chạy đến, cô giúp Doãn Phi leo lên lưng hắn, giục hai người mau rời đi.

"Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, anh quay về trước chữa trị đi. Chúng ta vẫn còn con tinh trong tay, với lại lão đại cũng đang có mặt ở đây, anh cứ yên tâm giao mọi chuyện lại cho chúng tôi xử lí."

Bạch Phụng gật đầu đồng ý, lập tức cõng Doãn Phi theo lối đường mòn quay lại đỉnh đồi để lấy xe, còn Mạch Linh, Lô Tấn và Bạch Phụng quay lại cửa chính.

Lục Thiên Mặc nhíu mày, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh trước họng súng của Nghiêu Thần Hiên, giọng nói của hắn chứa đầy sự chết chóc.

"Con trai của ông? Cũng chẳng biết là thuộc hạ của tôi đã chặt xác và quăng ở đâu rồi, nhưng nếu ông muốn, tôi có thể chỉ cho ông chỗ để đêm đầu hắn về."

"Mày... Mày dám."

Nghiêu Thần Hiên kích động trợn tròn mắt, cặp đồng tử mắt chứa đầy tia đỏ máu như sắp lòi ra ngoài, hắn đưa tay bóp cò.


"Pằng" một tiếng, Lục Thiên Mặc đã nhanh chóng dũi mũi chân đá mạnh vào cổ tay ông ta khiến ông ta lập tức buông súng, viên đạn từ khẩu súng bắn ra xuyên hắn hả tấm kính thủy tinh ở sau lưng Lục Thiên Mặc. Nghiêu Thần Hiên nhanh như cắt cúi xuống nhặt lấy khẩu súng nhưng đã bị Lục Thiên Mặc đã văng vào đáy một chiếc tủ vô cùng đẹp mắt.

Lúc này bên ngoài một tràn tiếng súng nổ lên đã làm kinh động đến bọn thuộc hạ của Nghiêu Thần Hiên, người đàn ông cao to vạm vỡ ở trên sân thượng ngắm súng bắn đến bọn người Mạch Linh dưới sân. Lại một tiếng "Pằng" từ phòng khách truyền đến, viên đạn nhọn từ khẩu súng của Lục Thiên Mặc đã ghim thẳng vào giữa trán người đàn ông không biết sống chết kia. Chỉ duy nhất một phát súng, Nghiêu Thần Hiên đã nằm sõng soài trên sàn gạch gỗ.

Người đàn ông trên sân thượng kia hướng tầm ngắm từ khẩu súng trường bắn tỉa PSG1 thẳng đến đám người của Mạch Linh nhưng sau khi thấy Lục Thiên Mặc đi ra thì hắn đã chuyển tầm ngắm.

Trong lúc mọi người đang nói vài chuyện với nhau thì Mạch Linh đã nhìn thấy tên sát thủ kia, cũng cùng lúc hắn bóp cò.

"Cẩn thận, có sát thủ trên sân thượng."

Lục Thiên Mặc nhanh như cắt xoay người, hắn hướng khẩu súng đang cầm trên tay và nổ một phát, mọi người xung quanh chỉ nghe tiếng vút một cái, viên đạn đã cắm "Phập" vào ngực trái người tên sát thủ bắn tỉa trên sân thượng kia.

Trong lúc mọi người đang tò mò và cho người chạy lên sân thượng kiểm tra xem tên sát thủ kia là ai thì Mạch Linh lại chìm đắm trong sự nể phục của mình. Giây phút mà cô là lên là có sát nhân thì Lục Thiên Mặc đã nhẹ nhàng nghiêng người né tránh viên đạn từ trên kia bay xuống, hơn thế nữa hắn còn có thể dễ dàng xác định vị trí chí mạng của mục tiêu mà ra tay. Lúc Lục Thiên Mặc bóp cò, Mạch Linh có thể nhìn thấy là hắn còn không có đến một giây để canh chuẩn xác kẻ địch nhưng quả thật không ngờ, viên đạn đã giết chết đi tên sát thủ kia mà chính bản thân Lục Thiên Mặc là không mất mát một thứ gì.

Lại nói đến khẩu súng lục trong tay Lục Thiên Mặc. Tuy nó không phải là súng ngắm bắn tỉa nhưng nó có khả năng rất đặc biệt đó là bắn đi rất xa, khoảng cách xa nhất mà nó có thể bắn đi đó là tám trăm mét, khẩu súng này có thiết kế rất nhỏ gọn được đúc bằng hợp kim nguyên chất và có khả năng lắp đặt ống nhòm, về việc gắn ống giảm thanh có thể làm giảm lửa chớp đầu nòng. Việc này đối với các sát thủ khác, chỉ cần muốn bắn mục tiêu ở xa cũng phải cần năm đến mười phút để trang bị ống nhòm và phóng to để xác định mục tiêu. Nhưng với Lục Thiên Mặc thì những thứ đó đều được bỏ qua. Chỉ với một giây, hắn đã bắn chuẩn sát con mồi với khoảng cách hai trăm mét chỉ với một cặp mắt thường. Quả không hổ danh là lão đại của giới Hắc đạo a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận