Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chỉ trong ngày hôm sau, trên dưới Hắc đạo đều đã lan truyền những tin tức về việc lão đại của họ sẽ kết hôn với Mạch Linh, điều đó đã gây cho bọn họ một phen náo loạn, mọi người cũng đang cùng nhau gấp rút để chuẩn bị cho lễ cưới sắp được tổ chức.

Hàn Ưng quăng tờ tạp chí xuống bên ghế phụ, hắn đánh vô lăng chạy đến công ty, một bản hợp đồng của hắn vừa bị công ty đối phương hủy đi vì nghi ngờ có sự gian lận, hiện giờ ông ta đang ở phòng chờ đợi Hàn Ưng có mặt để tiến hành giải quyết tranh chấp. Hắn đỗ xe lại vào bão đỗ rồi ung dung bước vào trong, hai tay tùy ý thả vào túi quần.

"Chẳng phải tôi đã nói với ông rồi hay sao, hợp đồng nếu như muốn hủy, thì bên phía ông phải chịu toàn bộ tiền bồi thường." Hàn Ưng đặt mông ngồi xuống ghế salong, gương mặt không một chút biểu cảm nhìn đến người đàn ông mặc vest đen sang trọng đang ngồi trước mặt, ánh mắt chợt dừng lại trên người cô gái đang đứng bên cạnh ông ta.

"Hàn tổng, không phải là bên tôi tự ý hủy bỏ hợp đồng, mà là chúng tôi phát hiện được hồ sơ của Hàn thị các người có liên quan đến vấn đề hối lộ và phạm pháp, tập đoàn Mai thị của chúng tôi không thể nào mạo hiểm lớn như thế."

Hàn Ưng nhếch môi cười đểu: "Ông lấy bằng chứng gì để khẳng định rằng hợp đồng của tôi có vấn đề."

Người đàn ông kia hướng về phía người phụ nữ bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Luật sư Lâm, cô hãy trình bày đi."

Lâm An Thư đưa mắt nhìn Hàn Ưng, lại vừa vặn bắt gặp hắn cũng dàng nhìn cô, trên khoé môi còn treo đủng đỉnh một nụ cười.

"Hoá ra là cô, chúng ta cũng thật có duyên!"

Cô nhún vai, đưa tay vuốt lấy lọn tóc của mình: "Hàn thiếu, tôi cũng không ngờ rằng anh lại vướng vào vụ việc hối lộ lần này...Nhưng mà hợp đồng..." Lâm An Thư quay sang thân chủ của mình, cúi người đặt sấp hồ sơ xuống bàn: "Tôi xin phép rút khỏi vụ kiện."

"Cô...Cô vì tư tình cá nhân mà dám hủy hợp đồng hay sao?"

Nhìn đến vẻ mặt người đàn kia tức giận đến tím tái thì cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Vốn dĩ cô chỉ nghe qua về thông tin vụ kiện nhưng hoàn toàn không biết chủ nhân bị khởi kiện là ai, sáng nay khi cùng ông ta đến Hàn thị cô đã sớm đoán được sẽ có chuyện hay để xem rồi.

"Hợp đồng bị hủy, tôi sẽ trả lại cho ông gấp đôi số tiền tôi đã nhận. Chỉ có điều...Ông đừng phí công vô ích làm gì, cả Đài Loan này ngoài tôi ra thì chẳng ai dám nhận vụ khởi kiện này đâu. Mai tổng ạ!"


Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi, thật ra thì vụ này hoàn toàn không phải lỗi do bên Hàn Ưng, mà là hợp đồng ấy ngay từ đầu đã có vấn đề, còn vụ hối lộ kia là do đã có người sắp xếp từ trước. Trên thương trường Hàn Ưng nổi tiếng là không thiếu tiền, vì vậy hắn cùng không cần vì một bản hợp đồng mà mua chuộc đối phương. Hắn vỗ vỗ tay, bắt chéo chân ngồi trên ghế, ánh bắt thoáng qua vài tia phức tạp.

"Cô lại vì một người mới quen biết như tôi mà chịu bồi thường một số tiền lớn như vậy cho ông ta sao?"

Lâm An Thư tiến đến phía trước ngồi lên ghế, gương mặt xinh đẹp được ẩn một nữa sau phần mái thẳng dài đủ chỉ để người đối diện nhìn thấy được những biểu cảm của cô: "Tôi không bảo với hắn là tiền của tôi..." Cô dừng lại vài giây rồi đưa ngón tay chỉ thẳng đến mặt Hàn Ưng, giọng nói thanh mảnh nói tiếp: "Anh! Giúp tôi bồi thường cho hắn."

Hàn Ưng bất ngờ ngồi thẳng dậy, nụ cười trên khoé môi vẫn còn treo: "Tôi thì liên quan gì đến chuyện của cô và ông ta?"

"Lại còn hỏi, chẳng phải tôi đã vì anh mà hủy bỏ hợp đồng rồi hay sao? Với lại như những lời mà tôi đã nói lúc nảy, ngoài tôi ra thì chẳng còn ai dám nhận vụ kiện này, anh cũng chẳng phải mất tiền để tìm luật sư riêng a."

"Hừm." Hàn Ưng lạnh lùng liếc nhìn cô, vài giây sau đặt vài cọc tiền mặt lên trên bàn: "Ba tỷ, đã đủ cho cô bồi thường hợp đồng hay chưa?"

Lâm Ân Thư đứng người nhìn đến số tiền khổng lồ trước mặt rồi dũi tay cầm lấy: "Quả thật là danh tiếng đồn xa, Hàn thiếu ra tay thật hào phóng nha. Vậy đi, tối nay nếu anh không bận thì cùng tôi đi ăn, sẵn đó chúng ta cùng nhau bồi đắp tình cảm."

Hắn dựa lưng vào ghế salong, lông mày khẽ nhướn lên: "Bồi đắp tình cảm, cô nên nhớ rằng giữa tôi và cô hoàn toàn không tồn tại bất kì một mối quan hệ nào!"

Cô không nói gì, nụ cười trên miệng vụt tắt ngấm, im lặng vài phút sau, cuối cùng Lâm An Thư bỏ lại vài lời: "Ở Đài Loan này ngoại trừ Mạch Linh ra thì tôi chỉ quen biết mỗi anh, nếu như anh đã tuyệt tình như vậy thì tôi xin phép đi trước." Cô đứng dậy, xoay người rời đi: "Còn ba tỷ này, tôi không thể cầm. Số tiền bồi thường kia tôi sẽ tự có cách để giàn xếp. Chào anh!"

Vừa nghe qua cái tên quen thuộc, Hàn Ưng đã không kìm chế được bất ngờ: "Cô có quan hệ như thế nào với Linh Linh?"

Lâm An Thư cười nhạt, nghe cách xưng hô này, có lẽ hắn mà Mạch Linh có một mối liên kết khá là chặt chẽ.


"Là bạn học." Nói rồi đôi chân thon thả kia bước nhanh ra khỏi công ty.

Hàn Ưng nhìn theo bóng lưng người phụ nữ kia khuất sau cánh cửa lớn, hắn nhìn lại số tiền trên bàn rồi lại bật cười. Nhiều tiền để làm gì, chẳng phải cuối cùng cũng không mua nổi một tình yêu hay sao?

Mà những người phụ nữ dám chê tiền của hắn, ngoài Mạch Linh ra thì người thứ hai lại là cô.

Buổi tối, Mạch Linh thong thả dũi từng bước chân đi dạo dọc theo bờ biển dài, cô sắp kết hôn rồi, đó là một kết quả xứng đáng mà cô đã phải trả giá quá đắt trong khoảng thời gian vừa qua. Bây giờ cô có gia đình, có mẹ và em gái rồi lại sắp có thêm một người chồng mà biết bao người phụ nữ khác vẫn ao ước muốn có, mọi chuyện có lẽ nên kết thúc ở đây, đó cũng là một loại kết cục tốt đẹp.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến mái tóc dài của Mạch Linh tung bay, hôm nay Lục Thiên Mặc phải họp suốt đêm ở công ty, cô vốn định đi dạo một lúc sẽ mang thức ăn khuya đến cho hắn, cô đặt mông ngồi lên chiếc ghế dài, từ xa có sáu tên giang hồ đang lên cơn nghiện vừa nhìn thấy cô đã nháy mắt nhau thì thầm.

"Chúng mày nhìn xem, ở phía trước có con nhỏ nào đó đang ngồi hóng gió kìa, mau đến vòi tiền đi."

"Chà chà, xem ra cũng ngon đấy mày ạ!"

Bọn chúng thì thầm vài câu rồi lao đến chỗ cô, hung hăng bao vây cô lại vào một góc.

"Cô em, có tiền không?"

Mạch Linh lạnh nhạt liếc mắt nhìn đến từng tên, một giây sau đã đứng dậy cong đầu gối đá đến hạ bộ tên gần nhất: "Mau cút khỏi chỗ này."


Tên vừa bị đá đau điếng đến ngã quặt người xuống bãi cát, năm tên còn lại thấy vậy lập tức xông đến tấn công cô, giọng nói phát ra kêu ken két: "A! Ranh con, mày dám chống cự hạ, xem hôm nay ông đây dạy dỗ mày thế nào."

Hắn giơ nắm tay hướng đến mặt cô, Mạch Linh nhanh chóng tránh được, nhưng lại bị một tên phía sau đánh tới, cô xoay người đã thẳng chân một góc bốn mươi lăm độ về phía sau. Bởi vì lên cơn nghiện nên bọn chúng có thể bất chấp tất cả đến việc có thể giết người, một tên to con trong đám người bọn họ rút trong túi quần bò thụng ra một cây kim tiêm chứa đầy máu, hùng hổ đâm về phía cô.

"Ranh con, đã thế thì ông cho mày một mũi tiêm để mày biết cảm giác khi lên cơn nghiện là như thế nào."

Mạch Linh vội đẩy mạnh tên đàn ông ở trước mặt ra rồi quay đầu bỏ chạy, tên đàn ông kia cứ sát sát đuổi theo cô, cánh tay vừa vặn đâm mạnh mũi kim nhọn xuống sau gáy cô. Lúc cô nghĩ là mình đã bị đâm trúng thì lại chẳng cảm thấy có cảm giác gì lạ, cô xoay đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc đồ complet đang đứng trước mặt cô, hắn chỉ cần dùng một tay đã dễ dàng bẻ gãy cổ tay của tên nghiện ma túy kia.

"Đã chán sống rồi?"

Cả đám sáu tên vừa nhìn thấy gương mặt đầy mùi thuốc súng kia đã lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Hàn Ưng dõi theo cho đến bị bọn chúng bỏ đi xa rồi mới xoay người cất bước.

Mạch Linh vốn chưa kịp nói gì thì hắn đã bỏ đi, lúc này cô mới lên tiếng gọi với theo: "Hàn Ưng!"

Hắn dừng chân nhưng đầu thì không hề quay lại, Mạch Linh chạy đến trước mặt hắn, cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo kia, giọng nói thốt mang theo vài phần chua xót.

"Anh đừng như vậy nữa có được không? Em thật sự không muốn mọi chuyện tồi tệ như thế này."

Khoé miệng người đàn ông kia nhếch lên, nụ cười nhạt nhẽo phóng đến phía cô: "Anh đã hứa sẽ luôn bảo vệ em, cho nên bất kể khi nào em gặp nguy hiểm thì anh sẽ có mặt."

Cô mím môi, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo khoác: "Chúng ta có thể làm bạn được hay không?"

Hàn Ưng đưa tay khẽ vuốt lấy mái tóc cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, chúng ta sẽ làm bạn."

Mạch Linh thả lỏng ra một hơi, cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết một cách êm đẹp rồi, cô tiến đến ôm lấy Hàn Ưng, giọng nói thấp thoáng truyền đến bên tai: "Em và anh ấy sắp kết hôn. Anh...Có thể đến dự không?"


Hắn choàng tay ra sau lưng cô, hít sâu lấy một hơi: "Anh sẽ đến, em và anh ta nhất định phải hạnh phúc đấy."

"Vâng, cảm ơn anh."

Mạch Linh thu lại vòng tay vừa rồi của mình, cái ôm đó xem như là cô cảm ơn Hàn Ưng vì hắn đã không giận cô, và cũng thay cho tình bạn tri kỉ của hai người.

***

Không khí của hôn lễ được bao trùm khắp bãi biển ở vùng ngoại cô, hơn ba mươi chiếc siêu xe nối đuôi nhau từ biệt thự chạy đến địa điểm tổ chức lễ cưới rồi đậu lại thành dòng, các vòng hoa hồng đã được đan thành một hình trái tim lớn đến bốn mươi bốn mét dựng thẳng ở lỗi dẫn đến sân khấu, thảm đỏ trải dài một đường từ mép cát đến thẳng vào trong để nhường lối cho cô dâu và chú rễ. Lục Thiên Mặc sở dĩ không tổ chức lễ cưới ở nhà thờ là bởi vì hắn không tôn thờ bất lò một tôn giáo nào cả, đối với hắn một hôn lễ để xứng đáng cho vợ mình là một hôn lễ phải thật hoành tráng và đặc biệt có một không hai ở Đài Loan này.

Ở trong một căn biệt gần đó cũng được trang hoàng lộng lẫy không kém, Mạch Linh mặc chiếc váy cưới trắng ngồi trước bàn trang điểm, người thợ lam tóc đang đánh rối lên mái tóc dài mượt của cô.

"Tiểu thư, hôm nay cô rất đẹp, chúc mừng cô nhé, tôi rất hâm mộ hai người đó."

Mạch Linh nhìn gương mặt mình ở trong gương tràn đầy sức sống, cô nhoẻn miệng cười, đưa tay đeo chiếc khuyên bạc sáng lấp lánh vào vành tai: "Cảm ơn cô, tôi và anh ấy đã trả qua rất nhiều thử thách mới đi đến được ngày hôm nay, sau này chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc."

"Phải đó phải đó, cô xem cô đã xinh đẹp như thế này rồi, tôi tin chắc rằng con của con về cũng sẽ giống cô mà cực kì xinh đẹp."

Cô híp mắt mỉm cười, cùng lúc Doãn Phi và Hiểu Đồng bước vào, nhanh chóng thông báo một tin rất gấp.

"Cô dâu đã xong chưa nào, hôn lễ sắp đến giờ tiến hành rồi." Doãn Phi hôm nay làm dâu phụ cho Mạch Linh, cô diện trên người một chiếc đầm bó sát màu trắng, ở phía sau còn đính thêm một lớp vải lưới lụa mỏng kéo dài để tận gót chân, phần lưng được hở táo bạo để lộ một hình xăm vô cùng đẹp mắt.

"Xong rồi đây." Người thợ làm tóc xoay ghế da mà Mạch Linh đang ngồi quay về phía hai người, vừa nhìn thấy chị mình trong bộ áo cưới trắng đính đầy những viên đá ruby sáng lấp lánh, đây là chiếc áo mà Lục Thiên Mặc đã căn dặn thợ may giỏi nhất ở Thụy Điển may theo số đo của cô, tuyệt đối là có một không hai trên thế giới này, phần tóc của cô được búi lên gọn gàng để làm sáng thêm cho gương mặt vốn đã đẹp tuyệt mỹ kia, phía sau đính một chiếc khăn trắng bằng vải lụa satanh với những hoạ tiết hoa đào nổi, cuối cùng là một chiếc vương miện bằng kim cương đính hơn hai nghìn viên đá quý, trong đó có bảy mươi tám viên ngọc trai, một nghìn ba trăm bảy mươi mốt viên kim cương trắng và tám trăm bốn mươi lăm viên đá quý tím, chiếc vương miện này đã được Lục Thiên Mặc cho chết tác cách đây bốn tháng kể từ lúc hắn chuẩn bị cùng cô sang Myanmar. Với tổng số đá quý là hai nghìn hai trăm chín mươi bốn viên, giá trị riêng của chiếc vương miện đã lên đến một con số khổng lồ: Sáu trăm tám mươi chín tỷ đài tệ.*

*689 tỷ Đài Loan đổi ra tiền Việt = 686.984.627.081.000.00 VNĐ >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận