Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Buổi sáng tại thủ đô cộng hoà Congo.

"Marie! Em đến căn hộ riêng của anh đi, anh có việc quan trọng muốn bàn với em."

"Được, đến ngay."

Carail tắt máy, nhìn đám người đang ngồi hiên ngang trước mặt, Lục Thiên Mặc trơ ra vẻ bình thản chờ đợi kịch vui, quan sát từ phía trên nhìn xuống khi Carail đang đứng, trông hắn toát ra vẻ kiêu ngạo đến bức người, bọn thuộc hạ bên cạnh cũng một thân đồ đen, nghe lệnh của người đàn ông kia phong toả khắp nơi.

"Tốt nhất cậu đừng giở trò, hậu quả cậu có mơ cũng không lường trước được đâu."

Lục Thiên Mặc chỉ bỏ lại câu đó rồi xoay người rời đi, trước khi bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, Carail chỉ kịp nhìn thấy được một nụ cười nửa miệng được nhếch lên từ đôi môi mỏng kia.

Bên ngoài xe ô tô, Lục Thiên Mặc căn dặn vài tên thuộc hạ vài điều gì đó, rồi hắn trực tiếp lên xe đánh tay lái quay về căn cứ, chiếc Limo cao cấp bỗng chốc lướt như bay trên đường.

"Đã chuẩn bị đến đâu rồi?"

Tần Phong ngồi trên ghế salong, mấy ngón tay dài khẽ mân mê ly rượu óng ánh trong lòng bàn tay, hắn gác khuỷu tay lên thành ghế, nhìn Long Kỳ đang kiểm tra mấy quả bom.

"Chỉ còn chờ xuất phát thôi, lần này chúng ta nắm chắc cơ hội rồi, thuộc hạ bên cạnh Marie cũng chẳng còn ai. Lão đại! Cậu có phải là đang có kế hoạch gì hay là không?"

"Haha!" Tần Phong bỗng nhiên ngửa đầu lên trần nhà bật cười, đặt ly rượu xuống mặt bạn được điêu khắc tinh xảo bằng đá hoa cương, đứng lên gõ gõ ngón tay vào đầu người phụ nữ nào đó đang ngủ như chết trên bàn.

"Cô ấy muốn tự mình đến phá hủy tổ chức của bọn chúng!"

"Ồ!" Mắt Long Kỳ sáng lên, chẳng trách từ hôm qua đến giờ hắn thấy cô cứ mãi nghiên cứu một thứ gì đó đến mức nửa đêm rồi còn không chịu ngủ, vậy mà hắn và Tần Phong chỉ mới vừa nói chuyện với nhau được mấy câu thì cô đã ngủ như chết thế này rồi.

Thiên Tình lúi nhúi dụi mắt, cô lật đật đứng lên, chạy đến nhét lấy nhét để mấy quả bom dưới chân Long Kỳ vào túi áo.

"Đã đến giờ rồi sao? Mau đi thôi! Các người còn đứng đây làm cái gì? Nhanh nào!"

"Diệp Thiên Tình!"

"Hả?"

Tần Phong nhíu mày, kéo cô ngồi xuống ghế: "Em buồn ngủ đến mức bị mê sản sao? Ai nói với em rằng chúng ta sẽ xuất phát?"

Thiên Tình trơ mặt ra, phình má: "Vậy anh làm cái quái gì mà ồn ào thế hả?"

Long Kỳ trợn tròn mắt, mặt dù từ trước đến giờ hắn đã thấy cô luôn ngang bướng, nhưng người dám mở miệng ra chửi Tần Phong thì chưa từng thấy ai bao giờ a.

Tần Phong nhíu mày, ngoắc tay với bọn thuộc hạ: "Trói cô ấy lại cho tôi!"


"Này...!" Thiên Tình định đứng lên bỏ chạy thì đã bị hắn đè chặt, hai tên thuộc hạ cầm dây thừng chạy vào, nhanh chóng đã trói chặt người Thiên Tình vào chiếc ghế salong.

Đúng lúc Lục Thiên Mặc cũng quay về, vừa bước vào đã thấy một mớ hỗn độn trên sàn, mấy quả bom lăn lóc đến mũi giày của hắn, hắn liếc mặt qua nhìn Thiên Tình đang cầu cứu, một giây sau liền làm ngơ.

"Tần Phong, chuẩn bị xuất phát thôi."

"Được rồi, cậu đến đó đi, tôi và Long Kỳ sẽ cho nổ toàn bộ hệ thống căn cứ của bọn chúng."

Lục Thiên Mặc gật đầu, hắn lên lầu thay một bộ âu phục khác rồi xoay người đi ra xe. Hắn cũng đã sắp xếp và nhận được tin báo là Finn và Lucas cũng đã đến nơi.

Căn hộ cao cấp của Carail đã bị thuộc hạ của Lục Thiên Mặc bao vây tứ phía, Marie lại dễ dàng lọt vào bẫy chỉ với một cuộc điện thoại của Carail gọi đến. Sau nhiệm vụ cô ta giao cho hắn đến bệnh viện đem Danasi về, cô ta đã mất liên lạc với hắn suốt một ngày, hôm nay lại gặp, Marie vốn dĩ rất vui mừng, vì thực chất mục đích của cô ta gặp lại Carail còn ẩn một điều khác.

"Cốc...cốc...cốc..."

Tiếng gõ cửa vang lên, Carail đặt ly rượu trong tay xuống, tiến đến mở cửa, Marie vừa nhìn thấy hắn đã nhào đến ôm lấy cổ hắn, ngực chạm vào ngực, chẳng khó gì để làm cổ áo vốn đã sâu hút của cô ta lệch đi.

Hắn liếc mắt nhìn vào, một giây sau liền suy nghĩ, hắn cũng đã giúp Lục Thiên Mặc đưa Marie đến nơi rồi, với tư cách là một lão đại, hắn đã hứa sẽ thả Carail đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Vậy tại sao bây giờ hắn không hưởng thụ một chút, dù sao người phụ nữ này thân hình cũng rất quyến rũ, hơn nữa suốt nhiều năm nay hắn đã không biết bao nhiêu lần ngủ cùng người đàn bà này, tuy nhiên đối với hắn vẫn chưa đủ, hắn muốn ngày hôm nay thật sự giúp hắn sung sướng, hoặc hay có thể dùng sức ép bản thân để khiến cho người đàn bà kia lộ nên vẻ mặt thoả mãn trước khi chết.

"Chuyện em giao cho anh, anh đã làm xong chưa?"

Carail thoát ra mớ suy nghĩ trong đầu, nghe Marie lên tiếng hỏi mới lập tức diện một lí do gì đó để tránh đi: "Em yên tâm, anh đã lo liệu ổn thoả rồi. Hắn nói sẽ đem tài liệu trả lại tận tay chúng ta."

"Tốt nhất là như vậy. Bằng không, cho dù hắn có trốn đến chân trời góc biển, em cũng sẽ cho người đem mạng hắn về."

Carail vòng tay ôm lấy eo của Marie, kéo cô ta ngã xuống giường, lướt khuôn miệng thoáng qua bên tai cô ta thì thầm mấy câu.

"Em còn nhớ đã hứa sẽ trao cho anh toàn bộ quyền quyết định đối với tổ chức kia hay là không?"

Marie đưa ngón tay trỏ lên môi hắn, khoé môi đỏ mọng khẽ cong: "Tất nhiên rồi."

Vừa nghe xong, Carail đã nhanh tay rút dưới gối nằm ra một tờ giấy, đưa đến cho cô ta: "Anh cần chữ kí của em."

Marie định đưa tay lật lên xem thì đã bị hắn cản lại: "Còn xem gì nữa, em mau kí đi, chúng ta sắp cao chạy xa bay rồi. Đến lúc đó, anh và em còn nhiều việc phải tận hưởng đấy."

Một chiếc bút được bay đến, Marie cầm lấy rồi kí tên vào tờ giấy, sau đó quăng lại cho Carail.

"Em không nuốt lời, đây là của anh." Cô ta nhướn người lên ôm lấy cổ Carail, đưa tay cởi chiếc áo sơ mi trên người hắn.


"Bộp...bộp...bộp..."

Ba tiếng vỗ tay truyền đến, Marie giật mình quay đầu nhìn về phía cửa, đã thấy người đàn ông mặc âu phục đen đứng đó, trên mặt còn mang một cặp kính bản to.

"Lục Thiên Mặc!"

Cô ta quay sang Carail tỏ ý bất ngờ, nhưng ánh mắt và thái độ của hắn đã đủ để chứng minh rằng bản thân đã bị lừa, cô ta lập tức bước xuống khỏi giường, cầm lấy khẩu súng trên bàn, gương mặt loé lên tia đề phòng.

"Carail, anh dám phản tổ chức?"

Người đàn ông kia đưa sấp giấy tờ Marie vừa kí cho Lục Thiên Mặc, nhếch môi: "Cô đừng quên, tổ chức của cô bây giờ đã nằm trong tay người khác, tôi là người biết thức thời mà chọn. Đương nhiên là sẽ chọn người cho tôi lợi ích rồi. Cô nói xem có đúng hay là không?"

"Mẹ kiếp, mày dám?"

Lục Thiên Mặc tiến đến ngồi lên ghế salong, nhẹ nhàng quan sát kịch hay. Hắn cầm sấp hồ sơ lên lật xem vài giây rồi quăng sang cho thuộc hạ ở phía sau, đưa tay tháo mắt kính ra đặt lên bàn, đuôi mắt hiện lên ý cười.

"Carail, xem ra cậu rất muốn cô ta. Vậy thì...Cùng thuộc hạ của tôi vui chơi tập thể một đêm đi."

Bốn chữ "Vui chơi tập thể" vừa truyền đến tai đã khiến Marie phải lùi về sau vài bước. Ý của hắn lẽ nào cô ta lại không biết, so với việc cô ta đang thèm khát đàn ông thì có nên xem đây là một ân huệ không?

Nhưng mà từ tập thể theo ý hắn có lẽ nào là rất nhiều?

Chỉ một cái phất tay nhẹ, vài giây sao đã có bảy tên vệ sĩ thân hình cường tráng, mặt mày bặm trợn tiến vào, Lục Thiên Mặc cùng Lô Tấn nhàn nhã ngồi xem mấy tên kia đang giằng xé con mồi.

"Mau buông tao ra, lũ khốn, mẹ kiếp!"

Tiếng Marie hét lên vang vọng khắp phòng, Carail đứng nhìn bảy tên kia đang kìm chế người đàn bà dưới thân, khẽ nhíu mày quay sang Lục Thiên Mặc.

"Các anh không định lấy mạng cô ta bằng cách này đấy chứ?"

Lục Thiên Mặc gật đầu: "Đúng vậy thì như thế nào?"

"Tôi..."

Im lặng một lúc, Carail nghĩ mình đã hoàn thành xong giao hẹn, hắn định bước ra khỏi cửa thì lập tức bị đám thuộc hạ của Lục Thiên Mặc cản lại.

Carail toát đổ mồ hôi hột, hắn quay đầu lại tỏ ý không hiểu: "Vậy là có ý gì, anh chẳng lẽ nào lại muốn nuốt lời?"


Lục Thiên Mặc đứng lên, thả hai tay vào túi quần, tiến đến bóp chặt cổ Carail, giọng nói thoảng qua nhẹ như gió nhưng mang theo sắc thái khiến cho người đối diện không khỏi không khiếp sợ.

"Tôi có chính miệng hứa sẽ tha cho cậu sao?"

Carail tái xanh mặt, hắn vội quỳ xuống ôm lấy chân Lục Thiên Mặc, van xin: "Lục lão đại, tôi cũng đã giúp anh lấy được địa bàn rồi, anh có thể tha cho tôi một con đường sống hay không?"

Nhếch môi: "Cậu nghĩ không có cậu thì tôi không bắt được cô ta hay sao? Xem ra cậu quá coi thường Hắc đạo rồi!"

Cánh tay của Lục Thiên Mặc chỉ dùng một sức lực nhỏ đã dễ dàng quăng Carail bay đến giường, hắn xoay người, trước khi rời khỏi cửa còn bỏ lại câu nói.

"Viên đạn cậu bắn lén thuộc hạ của tôi, cậu còn chưa trả lại đủ. Bây giờ thì ráng mà tận hưởng cảm giác cuối cùng trước khi cậu biến khỏi thế gian này đi."

Trên giường, Marie đã bị xé nát quần áo, cô ta bị hai tên đàn ông giữ chặt cánh tay, một tên to con chen vào giữa hai chân, đem vật to lớn cứng như đá của mình đặt phía dưới mông cô ta vui đùa.

"Mau thả tao ra, lũ khốn kiếp."

Mặc kệ cho cô ta có gào thét đến đâu, bảy tên đàn ông kia vẫn không nói một lời, lần lượt ra vào cơ thể đang căng cứng kia.

Carail đứng một bên nhìn thấy cơ thể loã lồ kia cũng không khỏi kìm nén được, hắn lập tức cởi quần áo, bò lên giường, đem vật cứng dưới thân nhét vào miệng cô ta, nhưng chỉ vài giây, hắn đã tái xanh mặt mày vì bị cô ta...cho cái cắn mạnh vào phần giữa vật nóng.

"Con khốn."

Một cái tát như trời giáng bay vào mặt, khoé môi của Marie lúc này đã xuất hiện vệt máu đỏ, không dừng lại ở đó, người đàn ông dưới thân cũng phối hợp đưa vật cứng vào bên trong người Marie, mạnh mẽ, thô bạo đâm sâu vào.

"Á..."

Tiếng rên rỉ phát lên, mặc dù ngoài mặt cô ta luôn lên tiếng chửi bới, nhưng thật lòng rất muốn được như thế này, đối với người phụ nữ sống không thể thiếu đàn ông như cô ta thì đây quả là một chuyện thoả mãn. Hơn nữa, người đàn ông đang ra vào thân thể mình lúc này lại có một kích cỡ lớn, đó cũng là điều mà cô ta tìm kiếm bấy lâu nay.

***

Lục Thiên Mặc gác khuỷu tay lên kính xe ôtô, hắn đưa mắt nhìn hàng ngàn chiếc xe đang tấp nập trên đường vào giờ cao điểm, hắn vừa nhìn thấy một cửa hàng váy cưới, chiếc váy màu trắng xinh đẹp sang trọng được trưng bày trong tủ kính, làm hắn chợt nhớ ra còn một chuyện mình phải làm, đó là chuẩn bị lễ cưới của mình và người phụ nữ kia...

Tiếng chuông điện thoại rung lên, hai chữ "Tần Phong" nhấp nháy trên màn hình, hắn đưa tay nhận máy.

"Mọi chuyện nhu thế nào?"

"Đã giải quyết ổn thỏa, những chuyện còn lại cậu tự sắp xếp đi, tôi có việc phải về Thượng Hải ngay, hẹn gặp lại."

Di động bị dập, Lục Thiên Mặc ấn đến số điện thoại của Lucas, căn dặn vài thứ.

"Ông ở lại canh chừng bọn chúng. Khi xong việc, xử lí cho gọn vào."

"Được!" Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, rồi thực hành ngay nhiệm vụ.

Bốn giờ sau.

Sau khi Lucas báo tình hình về bọn Marie và Carail xong thì cũng đã vào giờ lên đèn của thành phố, Lục Thiên Mặc cho thuộc hạ quay lại đón Lucas cùng với vệ sĩ của mình, hơn bốn tiếng đồng hồ, Marie đã như con cá nằm trên thớt, cô ta bị cưỡng bức đến mức hoá điên, sự sung sướng đã khiến cô ta quên mất lí trí của mình, còn tự miệng nói hết những thủ đoạn trước đây cô ta đã dùng để chiếm đoạt địa bàn, theo lệnh, thuộc hạ của Lục Thiên Mặc đem cô ta và người đàn ông kia ném sống xuống biển, rồi quay lại căn nhà nhỏ sập xệ của Lucas và vợ ông ta.


Lục Thiên Mặc cùng Lô Tấn đứng bên ngoài cửa, nơi này chỉ có thể nhìn thấy tầng nhà cao nhất của thành phố, hắn đứng gần bờ biển, cảm nhận làn gió lạnh lẽo thổi tạt vào người.

"Lão đại." Lô Tấn tiến đến hỏi: "Dạo gần đây tôi thấy anh rất mệt mỏi. Có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Lục Thiên Mặc không nói gì, đưa tay lên miệng rít lấy một hơi thuốc, cơn gió thổi qua cũng làm tắt ngấm đầu thuốc lá còn vương vài dòng khói trắng mờ ảo.

"Chỉ là mất ngủ một thời gian dài, cậu không cần quan tâm."

Một tên thuộc hạ từ trong nhà chạy ra, cúi người cung kính mời Lục Thiên Mặc và Lô Tấn vào trong dùng bữa tối. Hắn gật đầu rồi xoay người bước vào trong.

Bàn ăn chỉ đơn giản vài món như hoành thánh, súp và sủi cảo. Thế nhưng lại vô cùng ấm cúng vì Lucas còn có người vợ ở bên cạnh. Lục Thiên Mặc cầm đũa nếm thử, lập tức buông đũa, đôi mày chau lại.

Lucas cũng toát mồ hôi, lên tiếng hỏi: "Khẩu vị không vừa với cậu sao, để tôi đi làm món khác nhé?"

"Không cần!"

Lục Thiên Mặc đưa mắt nhìn qua một lượt, giọng nói trầm trầm: "Tại sao ông lại biết những món ăn của Đài Loan?"

Lucas gạt mồ hôi trên trán, ngồi xuống ghế, bắt đầu giải thích.

"Tôi vốn là người Đài Loan, trước đây tôi đã từng lập gia đình, nhưng vì một số lí do mà phải rời Đài Loan chuyển đến đây. Tính đến thời điểm này, cũng đã hơn hai mươi năm rồi."

"Hửm?"

Lucas nhìn vẻ mặt của Lục Thiên Mặc có nét trầm tư, ông nhẹ nhàng lấy ra một bức ảnh, đẩy đến trước mặt người đàn ông kia.

"Đây là vợ cũ của tôi."

Ánh mắt của Lục Thiên Mặc khẽ liếc qua, nhưng ngay lập tức đã dừng lại trên nét mặt người đàn bà kia.

"Lam Ân Tình?"

Lucas thảng thốt, ông trợn to mắt, không tin vào những lời mà Lục Thiên Mặc vừa thốt ra.

"Cậu...Cậu biết bà ấy?"

Lô Tấn định lên tiếng nói gì đó, nhưng lập tức bị Lục Thiên Mặc cản lại.

"Vậy ông có muốn gặp lại bà ấy không?"

Lucas quay sang nhìn vợ mình, bà ấy đã bị liệt dây thần kinh não bộ khiến bà phải mất đi khả năng nói chuyện, nhưng tai thì vẫn nghe rõ bình thường, những gì hai người nói từ nãy đến giờ tất nhiên bà đã nghe rồi. Bà vui vẻ gật đầu, đưa tay đặt lên tay chồng mình.

Lucas gật đầu, ánh mắt thoáng qua nét buồn bã: "Tôi vẫn luôn tìm cơ hội để tìm lại bà ấy."

"Ừ!" Lục Thiên Mặc gật đầu, ăn lấy vài đũa cơm rồi đứng lên, phun ra vài lời: "Ăn xong rồi thì thu dọn hành lí, cùng tôi về Đài Loan."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận