Một phát súng vang lên, một chiếc lốp xe của anh liền bị phế.
Anh giật mình quay người nhìn lại, gương xe phản chiếu năm chiếc ôtô phía sau.
Anh có thể lờ mờ nhìn thấy kẻ đang cầm súng là Lâm Tần.
Nhìn sơ qua có thể thấy người của Dương Long không ít, phải đến hơn một trăm người.
- Chúng ta bị phục kích rồi.
Anh nhíu mày cố gắng khởi động xe để rời khỏi nơi này.
Không ngờ rằng khi đến đây lại gặp phải phục kích của Dương Long.
Nhưng tại sao chúng lại biết anh tới để phục kích? Không lẽ điệp viên của cục cảnh sát đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Cảnh Tử Quân, Cẩn Duệ Trân, trước mặt là đường biển phía sau là người của Dương Long.
Để tao xem ngày hôm nay chúng mày mọc thêm bao nhiêu cái cánh để chạy thoát.
Anh hiểu tình cảnh hiện tại của bản thân cũng có thể đoán được những chuyện sắp tới sẽ xảy ra như nào.
Trước mặt là biển lớn, phía sau là lực lượng của Lâm Tần.
Ánh trăng nhạt nhòa chiếu sáng lên con đường hoang vắng và tạo ra bóng đen dài của hai dãy núi cao.
Tiếng sóng biển đập vào bờ râm ran trên không gian đêm tối, tạo ra một cảm giác lạnh lẽo và u ám.
Không có bóng dáng nào trên đường phủ đầy tuyết, chỉ có người của Lâm Tần và chiếc bugatti la voiture noire của anh.
- Duệ Trân, nghe lời một chút, ngồi trong này.
Anh sẽ quay trở lại sớm.
Còn chưa kịp để cô trả lời anh đã nhanh chóng mở cửa xe rồi ra ngoài.
Duệ Trân cũng muốn theo anh nhưng khi vừa chạm được đến cửa xe thì cô phát hiện nó đã bị khóa.
Lúc này chỉ còn ánh mắt của anh đọng lại phía sau lớp kính dày.
- Mẹ kiếp, Cảnh Tử Quân, anh mở cửa ra cho em, MAU MỞ CỬA RA CẢNH TỬ QUÂN.
Cô đập vào tấm kính ô tô nhưng rốt cuộc anh cũng không nghe thấy cô nói gì.
Bước chân Tử Quân ngày càng xa mang bóng dáng của anh rời đi.
- Cảnh Tử Quân, anh là đồ khốn.
" Xin lỗi.
Nếu không làm như vậy em nhất định sẽ lao ra ngoài rồi gặp nguy hiểm.
Anh chỉ là không muốn nhìn thấy thêm bất cứ vết thương nào trên người em nữa mà thôi.
"
Cô không ngừng đập mạnh vào cửa kính đến mức đỏ cả bàn tay nhưng anh thì vẫn cứ bước.
Một người trong đội đặc vụ nghe theo lệnh của anh nhanh chóng chạy tới xe để bảo vệ an toàn cho cô.
Còn Tử Quân và Hứa Kha sẽ lên đối phó với người của Lâm Tần.
- Can đảm quá nhỉ? Để tao xem hôm nay mày làm gì để cứu ả đàn bà kia.
Nói rồi Lâm Tần ra hiệu cho đám đàn em phía sau chuẩn bị lao lên.
Cảnh Tử Quân nhanh chóng lùi lại một vài bước để tạo thế thủ chuẩn bị cho cuộc chiến bảo vệ Duệ Trân.
Bọn người kia nhanh chóng lao đến phía anh như hổ đói mồi, chúng không ngần ngại rút ra những con dao sắc nhọn hướng về phía Tử Quân.
Ra khỏi xe quá vội nên anh đã quên cầm theo súng được để sẵn ở bên trong.
Nhưng với kinh nghiệm trên thương trường biết bao nhiêu năm anh không cần sử dụng súng.
Bởi lẽ một lát nữa chính những lưỡi dao của chúng sẽ là vũ khí của anh.
Bằng kỹ năng võ thuật vốn có của mình anh dễ dàng có thể tấn công, né tránh và hạ được kha khá số người của Lâm Tần.
Kỹ năng vô cùng nhanh nhẹn, Tử Quân di chuyển linh hoạt, dùng chân, tay, đầu để tấn công và phòng thủ.
Tử Quân tỏ ra rất thành thạo dùng tay không đối đầu với vũ khí, anh ngạo mạn và tự tin, hơn nữa còn có thể kết hợp thuần thục tất cả những kỹ năng của bản thân để đối phó với lực lượng của Lâm Tần.
- Lũ ăn hại này.
Hắn nhìn người của mình đang dần ngã xuống mà tức giận quát mắng.
Trước mắt hắn là hình ảnh một thượng tướng đang lao vụt trong đám người lên đến hàng trăm, mỗi pha đánh của Cảnh Tử Quân đều được thực hiện với sự tập trung và chính xác tuyệt đối.
Anh đá vào ngực một tên đang lao lên rồi nhanh chóng cúi người xuống để nhặt con dao trên mặt tuyết.
Dùng dao và trí tuệ để đánh, thực hiện những động tác tinh tế và chính xác.
Mỗi cú đánh đều được tính toán kỹ lưỡng, tập trung vào những vị trí quan trọng của đối thủ và những điểm yếu của chúng.
Tất cả những điều này đều là chiến trường tàn khốc dạy cho anh.
Cảnh Tử Quân di chuyển linh hoạt trên đường, né tránh các đòn tấn công của lũ người Lâm Tần đồng thời cùng lúc lách qua chặn đối phương.
Anh sử dụng những cú đánh liên tiếp để tấn công vào người của chúng khiến cho phân nửa người của Lâm Tần ngã xuống bất động.
Hứa Kha cũng không yếu kém hơn anh là bao khi thân thủ thoắt ẩn thoắt hiện chỉ một vài đường liền khiến cho mười hai tên ngã gục xuống đất.
- Mẹ kiếp, tao đã coi thường nó rồi.
Hắn nghiến răng bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm.
Chợt trong đầu hắn nghĩ ra một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, khóe môi Lâm Tần nhẹ cong lên, cơ thể hắn lùi lại rồi bị bóng tối nuốt chửng.
Cảnh Tử Quân vẫn chưa để ý đến sự biến mất của Lâm Tần, anh vẫn dùng những đòn đánh mạnh mẽ để đánh vào điểm yếu của những tên kia, một nhát dao chí mạng tạo ra những vết thương sâu đến đáng sợ.
Nhưng chúng cũng không thể đứng yên để mặc cho anh đánh tới, người của Lâm Tần không ngừng tấn công với con dao sắc nhọn trên tay, tạo ra những đường vòng xoáy khiến cho anh phải lùi lại.
Nhờ sự nhanh nhạy và khả năng phản xạ tốt cuối cùng một trăm tên của Dương Long cũng bị anh hạ gục.
- Lâm Tần, hắn đâu rồi?
Lúc này anh mới để ý đến sự biến mất của Lâm Tần.
Tử Quân nhíu mày nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lâm Tần.
Rốt cuộc cũng không thấy hắn ở đâu, anh thở dài buông con dao trên tay xuống rồi đi về phía cô đang ngồi trong xe.
- Hai cậu đi tìm Lâm Tần, hắn chắc chắn chỉ ở xung quanh đây thôi.
Xe chưa khởi động, vẫn còn nguyên năm chiếc.
Nếu hắn đi bộ thì rất nhanh hai cậu cũng sẽ tìm ra.
Đoán chắc rằng bản thân lát nữa sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của cô nên anh lập tức đánh lạc hướng hai đặc vệ kia.
Không thể để mất mặt trước họ được.
Anh nhìn vào trong xe, ánh mắt cô qua một lớp kính lại càng trở nên tức giận hơn, đôi mắt ấy đang nhìn vào anh chằm chằm dường như không rời lấy một giây.
Hai đặc vệ nhanh chóng gật đầu, nghe theo lệnh của anh lập tức đi tìm tung tích của Lâm Tần.
Anh đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc chìa khóa xe rồi nhìn gương mặt đang giận giữ của cô.
" Phập.
"
Chiếc chìa khóa còn chưa kịp mở cửa xe thì cơ thể anh đã ngã xuống.
Phía sau thân hình cao lớn ấy chính là vẻ mặt chẳng khác nào một con quỷ dữ của Lâm Tần.
Hắn mỉm cười rút con dao ra rồi nhìn vào trong xe.
Chỉ thấy cô đang ra sức đập vào cửa kính của xe nhưng không tài nào phá vỡ được nó, cửa cũng không thể mở được, lần đầu tiên nước mắt cô rơi vì uất ức và vì sự vô dụng của bản thân.
Lâm Tần không nhanh không chậm cắt đi dây phanh của xe.
Hắn ra hiệu cho tên đang ngồi trong xe của hắn khởi động.
Rồi rất nhanh chiếc xe của cô bị chiếc xe của tên kia tông thẳng vào phía sau.
Chiếc bugatti la voiture noire lập tức theo quán tính lao thẳng vể phía trước và vì dây phanh đã bị cắt đứt nên cô không thể dừng được chiếc xe.
" Rầm.
"
Chiếc xe lao nhanh đến nỗi chưa đầy một phút sau đã đâm thẳng vào dải phân cách.
Và vì đường dốc nên tốc độ và sức đâm của chiếc xe lại càng mãnh liệt hơn.
Không thể kiểm soát được nó chiếc xe vượt giải phân cách rồi lao xuống dưới biển sâu.
- DUỆ TRÂN.
Anh hét lớn rồi chạy theo chiếc xe nơi cô đang ở trong.
Chưa bao giờ cô thấy bản thân khó chịu và áp lực như lúc này.
Cô cảm thấy bất lực khi bản thân không thể làm gì giúp cho anh lại phải ngồi yên trong chiếc xe này để chờ chết, mọi thứ đều đang dần trở nên tồi tệ hơn.
Một cảm giác tuyệt vọng xen lẫn hoang mang đến tột độ ăn sâu vào trong tâm trí của cô, khoảng khắc chiếc xe rơi xuống vực sâu cô dường như đã nhìn thấy ba mẹ đang ở bên cạnh cô.
" Bùm.
".