Anh hôn lên người cô, cả cơ thể giờ đây bắt đầu xuất hiện những đốm hoa đỏ nở giữa một rừng tuyết trắng.
Cô ôm lấy gương mặt đã sớm đỏ ửng, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Không biết từ bao giờ tay anh đã chạm được đến nơi đào căng mọng.
Không quá chậm để chiếc quần bên ngoài của cô được kéo khóa.
Anh nhanh chóng đem chiếc quần ném xuống đất rồi nhìn vào nơi mật đạo phía dưới.
Bàn tay đưa ra phía sau mặc sức mà nhào nặn cặp đào mềm mại kia.
Tử Quân thích thú trêu đùa với Tiểu Trân sớm đã không giữ được bình tĩnh, anh nhẹ nhàng kéo lớp vải cuối cùng trên cơ thể của cô xuống, nơi mật đạo ẩm ướt và nóng bỏng lộ ra ngay trước mắt.
- Đừng… đừng nhìn… chỗ đó…
Giọng cô trầm xuống, âm thanh khàn đặc mang theo dục vọng xâm chiếm lấy cơ thể.
Anh mặc kệ những lời cô vừa nói lập tức đưa tay xuống nâng eo Duệ Trân lên.
- Ưm… á.
Ẩm ướt, mềm mại và tê dại.
Đó là tất cả những gì cô có thể cảm thấy.
Chiếc lưỡi yêu nghiệt kia một lần nữa trêu đùa Tiểu Trân, nó không ngừng tham lam mà cắn rồi nhẹ nhàng chuyển động.
Duệ Trân cũng là lần đầu được thử cảm giác đó, cô giật mình đưa tay xuống dưới muốn đẩy anh ra.
- Không được… a~
Cô càng cố gắng đẩy anh ra bao nhiêu thì nơi mật đạo lại càng bị kích thích nhiều bấy nhiêu.
Khoang miệng nóng ẩm bao trọn lấy Tiểu Trân nhỏ bé đang hết mình run rẩy, hai tay anh nâng hông cô lên cao để có thể dễ dàng thâm nhập mà trêu đùa.
- Đừng… đừng mà…!
Cô không ngừng kêu anh dừng lại nhưng Tử Quân bỏ mặc những lời cô nói, cánh tay cô vô lực và đánh vào vai anh nhưng mãi chẳng thể đẩy được anh ra.
Nơi mật đạo ẩm ướt vẫn bị anh trêu chọc, bị khoang miệng ấm nóng kia một mực hôn sâu.
Một thứ cảm giác lạ lẫm xen vẫn kích thích dâng trào cùng khoái cảm, cô không thích nó nhưng cũng không hẳn là ghét cái cảm giác ấy.
- A… á!..
Ưm~ Không được, Tử Quân à… chỗ đó… mau buông ra đi mà…
Khóe mi cô bắt đầu ướt đẫm, gương mặt đỏ ửng bị anh trêu đến độ khóc nấc lên.
Duệ Trân để mặc cho thân dưới bị anh xiết chặt, cô che đi gương mặt nóng bừng rồi nức nở.
- Dừng lại đi mà… Hức…
Cô càng lau nước mắt lại càng rơi xuống.
Nhìn Tiểu Trân bị anh cắn đến mức đỏ ửng cô càng không thể chịu đựng được.
Khoái cảm nhanh chóng dâng trào lấn át đi ý nghĩ nhưng cảm giác lạ lẫm, ấm nóng và nhớp nháp vẫn không thay đổi.
Cô co người lại, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh nhưng không thành.
Bất chợt một thứ gì đó mềm ấm tiến sâu vào bên trong Tiểu Trân.
Cô không nhìn thấy nó nhưng nó không phải là ngón tay của anh càng không phải là Tiểu Quân.
Đó chính là cái thứ đã trêu đùa Tiểu Trân từ nãy đến giờ, nhẹ nhàng luồn lách thâm nhập vào bên trong mật đạo.
Tử Quân kéo cô lại gần rồi nâng hông Duệ Trân lên.
Cô vẫn khóc, bàn tay vẫn cào vào vai anh với mong muốn cảm giác lạ lẫm kia sẽ biến mất.
Một thứ cảm giác tê dại như thống trị toàn bộ trí não cô, Duệ Trân ôm lấy gương mặt đang gợi tình rồi nức nở.
- Dừng lại đi mà… Tử Quân… Phía dưới lạ lắm, nó… nó ướt…
Nước mắt cô rơi xuống chiếc gối giường bệnh, hai chân đã hoàn toàn vô lực gác lên vai anh.
Cô ôm lấy gương mặt, che đi đôi mắt cùng giọng nói của bản thân.
- Lạ lắm sao?
Lúc này Tử Quân mới buông tha cho Tiểu Trân.
Anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt cùng khoái cảm và sự kích thích càng trở nên quyến rũ.
" Tại sao Cảnh Tử Quân ngay cả trong lúc nhạy cảm như này mà vẫn còn đẹp như vậy chứ? "
Bình thường anh đã đẹp đến mê người khi ở trên giường lại càng tuyệt sắc hơn.
Mồ hôi chảy dài xuống vai, mái tóc rũ hờ cùng gương mặt mang ham muốn khoái cảm.
Cô khẽ gật đầu rồi ôm lấy cơ thể đang run rẩy.
Tử Quân mỉm cười, anh kéo cô lại gần rồi nhỏ giọng.
- Vậy sau này sẽ thường xuyên làm để Tiểu Trân quen nhé?
Anh mỉm cười trêu đùa cô rồi gỡ hai tay đang che mặt của cô xuống.
Duệ Trân đang khóc nức nở, nước mắt từ khóe mi rơi xuống giường.
Nhưng anh nhìn thấy trong đôi mắt ấy là khoái lạc đến cực đại, là sự ham muốn, là một thứ cảm xúc không tên mà chỉ ở đôi mắt ấy mới có.
- Anh nói rồi mà, đừng che mặt.
Duệ Trân xinh đẹp như vậy tại sao lại che mặt?
Tử Quân mỉm cười, nét cười yêu nghiệt làm cô bất giác động lòng.
Đôi mắt cô rủ xuống, cánh tay vòng qua cổ anh rồi tiếp nhận nụ hôn của anh.
Tử Quân cũng nhanh chóng phối hợp với cô, anh hôn cô sâu hơn, mãnh liệt hơn và như muốn chiếm đoạt cô.
Cả hai cơ thể như hòa vào nhau, hoàn toàn bị khoái lạc cai trị.
Bàn tay to lớn của anh nhanh chóng đi xuống phía dưới để thâm nhập một lần nữa vào mật đạo kia.
Một lần nữa tìm hiểu cái mềm mại và ấm nóng như tan chảy bên trong cô.
Anh hôn lên môi cô, hôn lên mắt cô rồi hôn cả lên tóc cô để an ủi.
Từng nụ hôn ngấu nghiến khác hẳn với lúc dạo đầu.
- Hư… ức…Ưm…
Nước mắt nơi khóe mi rơi xuống, theo từng nhịp ngón tay của anh đưa vào bên trong.
Đã làm một lần nhưng đến lần thứ hai lại chẳng khác lần đầu là bao.
Vẫn là cái cảm giác lạ lẫm đan xen thích thú khi có một vật gì đó tiến vào trong cơ thể, cô muốn nó nhưng cũng không thực sự thích nó.
Cơ thể cô lạ lẫm và dường như nó chẳng còn là của cô nữa.
Anh nhẹ nhàng đưa một ngón thứ hai vào trong mật đạo kia, vẫn khó khăn như lần đầu làm.
Bên trong cô vẫn có một chút bài xích muốn đẩy anh ra nhưng dần dần khi đã quen với nhịp chuyển động Tiểu Trân liền ngoan ngoãn mà tiếp nhận sự khác thường.
- Duệ Trân, nơi này có thoải mái không?
Anh đưa ngón tay ấn vào bên trong mật đạo làm cô bất giác giật mình.
Duệ Trân vội vàng che miệng đi để những âm thanh kì lạ không từ miệng cô vang ra.
Sợ rằng nếu có người ngoài nghe được thì nhất định sẽ không phải chuyện tốt gì.
Anh tiếp tục tiến vào bên trong một ngón tay thứ ba.
Lần này đã dễ dàng hơn lần trước, Tiểu Trân ôm lấy ba ngón tay của anh mà không ngừng hút vào bên trong.
- Mau… mau bỏ ra đi… Hức… nó lạ lắm~
Cô bịt miệng lại cố giảm cho âm thanh xuống nhỏ nhất có thể.
Duệ Trân không dám nhìn anh, sợ rằng khi nhìn vào mắt anh cô sẽ lại bị ánh mắt ấy thu hút mà một lần nữa cuốn vào bên trong nó.
Tử Quân trong tình cảnh nào cũng quyến rũ đến lạ, anh có một sức hút mà cho dù năm tháng nhạt phai sức hút ấy cũng sẽ không phai nhạt.
Anh nhẹ nhàng di chuyển, Tiểu Trân không ngừng co thắt thỉnh thoảng lại mút chặt tay anh.
Bị kích thích như vậy Duệ Trân rốt cuộc không còn nghĩ được cái gì là mất mặt cái gì là không mất mặt, âm thanh bị cô kìm nén rốt cuộc cũng không tự chủ mà chạy ra ngoài.
- Nơi đó… đừng…A…a~ đừng mà.
Mau dừng lại… Tử Quân…
Khoái cảm như những đợt sóng đánh thẳng vào điểm yếu sâu trong cô, để phá vỡ đi lớp phòng bị cuối cùng.
- Vậy anh dừng lại nhé?
Anh vô cùng hiểu chữ " đừng " của cô là như nào nhưng rốt cuộc vẫn là muốn trêu chọc tiểu yêu tinh này một chút.
Rốt cuộc thì cũng chỉ là vì cô quá quyến rũ đến mức anh không thể nhịn nổi mà thôi.
Chỉ là cái khoái cảm như những đợt sóng ập đến liên tiếp nên Duệ Trân nhất thời không chịu được nên mới nói anh dừng lại.
Nghe cô nói như vậy quả thực cũng có một chút kích thích, ngón tay Tử Quân tiến vào sâu hơn một chút nhưng chưa chạm đến nơi nhạy cảm của cô liền buông ra khiến Duệ Trân có một chút hụt hẫng.
- Sao… sao lại bỏ ra rồi?
Gương mặt cô như ủy khuất, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt xinh đẹp.
Nhất thời gương mặt quyến rũ ấy lại khiến Tiểu Quân phía dưới như bùng nổi.
Đúng là một tiểu yêu tinh xinh đẹp đến nao lòng, thật biết cách kích thích người khác.
- Là em tự chọn lấy, đừng hối hận..