Mau lên, nhanh đến dập lửa đi.- Này cậu kia mau mang thêm nước đến đây đi lửa lớn quá rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã cùng với tiếng hò hét náo loạn.
Bên trong phòng mặc dù không muốn nhưng vẫn có thể nghe được rõ mồn một.
Hắn nhíu mày, khoảng chừng năm phút sau liền buông cô ra.
Bàn tay với lấy cuộn dây bên trong tủ hắn trói cô lại ở trên giường rồi mới an tâm.
Tiếng động quá lớn ảnh hưởng đến tâm trạng, Dạ Hoắc Tước mang trong mình cái tức giận khó chịu mở cửa bước ra ngoài.
- Có chuyện gì mà chúng mày ầm ầm hết cả lên vậy?
Tóm lấy cổ áo của một thành viên trong Dương Long hắn càu nhàu lớn tiếng hỏi.
Bởi lẽ cuộc vui bị gián đoạn không ai có thể giữ được cảm xúc khi bị dập tắt cái ham muốn.
- Ở… Ở phía sau, có cháy.
Tên vệ sĩ kia lắp ba lắp bắp, gương mặt tái nhợt đi như sắp bị Dạ Hoắc Tước đem xuống phòng giam mà hành hình.
Nhìn gương mặt không mấy hài lòng của hắn thì cho dù là Lâm Tần cũng chẳng dám hó hé lấy nửa câu chữ nói gì đến những tên lính quèn như cậu ta.
- Phía sau sao? Là ở chỗ nào?
Dạ Hoắc Tước dường như cảm thấy có chút lo lắng, hắn kéo cổ áo tên kia lại rồi gặng hỏi.
Tâm trạng của hắn chuyển từ khó chịu tức giận sang lo lắng bởi lẽ đám cháy không phải ở một vị trí nào đó an toàn mà nó nằm ở phía sau căn nhà có thể là cháy ở kho trữ hàng.
- Là ở phía sau của căn nhà, cách khoảng hai mươi mét.
Dạ Hoắc Tước lập tức buông tên vệ sĩ kia ra rồi quay trở lại phòng.
Đó chính xác là địa điểm mà kho hàng của hắn đang tích trữ, bên trong là nguồn hàng bao gồm ma túy, thuốc phiện, chất cấm và vũ khí cấm.
Ngày mai hắn có buổi giao dịch nếu như nguồn hàng trong kho có mệnh hệ gì thì nhất định sẽ là một tổn thất vô cùng lớn.
- Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong này đi.
Hắn khoác áo lên rồi bước đến cửa.
Phòng của hắn ở tầng hai ngay sát với kho hàng nên có thể dễ dàng quan sát tình hình ở phía dưới.
Vị trí căn phòng cũng giúp cho hắn kiểm soát được khối tài sản to lớn được chôn giấu dưới lòng đất.
Một đám khói mù mịt bay lên trên, lửa lớn làm cho khung cảnh ở dưới càng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Cửa ra vào của kho hàng đang mở tung, lửa dần dần truyền xuống phía dưới.
Dạ Hoắc Tước nhíu mày, kho hàng của hắn đang chìm trong biển lửa.
- Đợi lát nữa quay lại tao sẽ xử lý mày sau.
Nói rồi hắn nhét một chiếc giẻ vào miệng cô sau đó vội vã bước ra ngoài.
Sau khi khóa trái cửa hắn chạy thẳng xuống nơi kho hàng đang bị cháy.
Cửa sổ vẫn mở, cô có thể nghe thấy tiếng gọi loạn ở bên dưới cùng những tiếng kêu thảm thiết khi cơ thể bị ngọn lửa chạm vào.
" Duệ Trân, cô có ổn không? Hiện tại chúng tôi đã đánh lạc hướng được Dạ Hoắc Tước sẽ lên cứu cô ngay đây.
"
Qua con chíp bên tai cô có thể nghe thấy giọng nói của Lâm Bắc Thần.
Hắn vội vã len lỏi vào dòng người đông đúc, sau khi nhìn thấy Dạ Hoắc Tước ra ngoài liền tiến vào bên trong.
Ngọn lửa mà hắn đốt là quá lớn, không phải vài chục người là có thể dập tắt được nó.
- Ư… ưm…
Miệng đã bị bịt nên cô không thể báo cho hắn biết vị trí chính xác của bản thân là đang ở đâu.
Bên kia vẫn nghe thấy tiếng hỗn loạn cùng với giọng gào thét của Dạ Hoắc Tước qua cửa sổ.
Hắn gào ầm lên, quát mắng lũ người của Dương Long là vô dụng khi chỉ có thể nhìn ngọn lửa ngày một bùng phát và chạy xuống dưới tầng hầm.
" Duệ Trân, cô có nghe thấy tôi nói không? "
Lâm Bắc Thần chạy trên hành lang dài của Dương Long.
Hiện tại chỉ còn y bác sĩ là còn ở trong, người của tổ chức sớm đã được Dạ Hoắc Tước điều động ra bên ngoài hết để dập lửa.
Nguồn hàng của hắn quan trọng đến mức hắn không để tâm đến việc có hai kẻ lạ mặt vào trong tổ chức của mình.
- Ưm, ưm…
Nơi cổ họng vang lên từng tiếng kêu nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể đẩy được chiếc giẻ kia ra bên ngoài.
Nghe Lâm Bắc Thần gọi liên tục trong lòng cô cũng gấp gáp theo, cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng.
Hơn nữa nếu hai người đó không sớm tìm thấy cô thì bất kể lúc nào Dạ Hoắc Tước cũng có thể phát hiện ra việc trong tổ chức có người lạ đột nhập.
Khi đó tính mạng của cả ba khó có thể giữ được.
" Duệ Trân, nếu cô còn nghe được chúng tôi nói thì hãy tạo ra tiếng động mỗi khi tôi nói đúng được không? "
Tử Quân không nhận được tín hiệu bên kia nhưng vẫn cố gắng hy vọng rằng cô chưa xảy ra chuyện gì quá tồi tệ.
Anh chạy trên hành lang dài rồi bắt đầu với câu hỏi đầu tiên.
" Cô đang ở lầu hai đúng không? "
" Bộp.
"
Duệ Trân nhanh chóng dùng chân đạp mạnh vào thành giường tạo ra tiếng động lớn.
Tử Quân mỉm cười, vậy là cô vẫn còn ý thức.
Xem ra là cô đã bị Dạ Hoắc Tước khống chế trói buộc nên chỉ là nhất thời không thể nói.
" Phòng cô ở là phía Bắc? "
Hai phút trôi qua không có tiếng động, Duệ Trân không tạo ra bất kì tín hiệu nào thông báo rằng anh đã đoán đúng.
" Phía Đông? "
" Bộp.
"
Lần này có tiếng động.
Tử Quân cùng Lâm Bắc Thần nhanh chóng chạy về phía Đông tìm căn phòng mà cô đang bị giam giữ.
Nhưng ở đây có đến mười hai căn phòng để tìm hết thì thực sự rất khó.
" Duệ Trân cô hãy liên tục tạo ra tiếng động, tôi nhất định sẽ tìm được căn phòng mà cô đang ở.
"
Nghe lời Tử Quân cô liên tục đạp chân vào thành giường tạo ra những tiếng động vô cùng lớn.
Với một hy vọng là có thể thoát khỏi cơn ác mộng cô đang phải trải qua, cô không muốn bàn tay khác chạm vào cơ thể cô ngoài anh.
Ngay lúc này tình trạng của cô vô cùng bế tắc.
Hai tay cũng không thể dùng đến, chân cũng bị xiềng xích cuốn quanh.
Cô không thể di chuyển cơ thể nhưng hai chân vẫn có thể động nên mới tạo được ra tiếng động cho anh và Lâm Bắc Thần biết.
Cửa sổ vẫn mở toang bởi lẽ trước khi đi Dạ Hoắc Tước rời đi do quá vội vàng mà quên đóng lại.
- Khụ, khụ, khụ.
Khói bụi phía dưới qua cánh cửa sổ chạy lên trên phòng, cô ho khan khi hít phải thứ khói độc hại ấy.
Bên trong mang theo cả một mùi khét, một mùi quen thuộc mà cô đã tiếp xúc rất lâu.
Đó là mùi ma túy.
Ma túy khi bị đốt cháy các chất hóa học trong đó sẽ bị phân hủy và phát ra khí độc.
Mùi hương của khí có thể gây nguy hiểm cho sức khỏe của con người.
Cô đang mang thai đối với cái khí này mà nói là rất độc.
Duệ Trân cố gắng nín thở để không phải hít thứ khí kia vào trong.
Nhưng do đó cô cũng biết được rằng kho hàng mà Tô Vũ Đình chỉ cho cô là hoàn toàn đúng, vị trí của nó chính xác là ở căn hầm phía sau toà nhà cao lớn này.
Ngọn lửa ngày càng dâng cao, bắt được vải của rèm cửa ngọn lửa nhanh chóng tràn vào bên trong căn phòng.
Trong đôi mắt của cô ngọn lửa đang dần bùng phát rồi chạy về phía cô, Duệ Trân không thể làm gì ngoài việc ngồi nhìn ngọn lửa ấy đang từng bước từng bước lan nhanh hơn về phía cô.
" Duệ Trân, tôi tìm được căn phòng của cô rồi.
Đợi một chút.
"
Cô có thể nghe được bên ngoài là tiếng đập cửa, bên trong là ngọn lửa đang lan dần về phía cô.
Sẽ là anh nhanh hơn hay ngọn lửa kia nhanh hơn? Duệ Trân đưa đôi mắt nhìn về phía ngọn lửa sáng rực, nếu như cô bị thiêu chết ở đây thì đứa bé trong bụng cô cũng sẽ biến mất.
Cô không muốn con cô chưa thành hình hài đã phải rời khỏi cuộc sống, rời khỏi cô.
Ý chí mạnh mẽ của một người sắp được làm mẹ khiến cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi chiếc dây thừng quấn chặt lấy bản thân.
" Rầm.
"
Cánh cửa rất nhanh đã bị Tử Quân đẩy vào trong, khói bụi bay mù mịt khắp căn phòng tối.
Một thân ảnh nhỏ bé đang bị trói vào giường, đôi mắt long lanh trực trào rơi lệ nhìn về phía Tử Quân.
Ngọn lửa phía sau cô ngày càng lan rộng hơn, đôi mắt kia sâu như không thấy đáy.
Trong khoảnh khắc đó anh đã nhìn thấy một thứ gì rất thân quen, một thứ gì đó vô cùng thân thuộc.
Bất chợt những mảnh ký ức vụn vỡ cuối cùng ùa về, anh đến bây giờ đã có thể nhìn rõ gương mặt và nghe rõ giọng nói của cô gái luôn hiển hiện trong tâm trí của anh.
- Duệ Trân..