Sủng Vợ Đến Nghiện Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng


Anh nhìn Diệp Tử Thanh rồi quay lại nhìn cô dường như vẫn chưa tin được lời của cô ấy nói.

Duệ Trân im lặng không giải thích, cô vốn là muốn tự mình thông báo cho anh tin vui này nhưng không ngờ lại để cái miệng lanh lợi của Diệp Tử Thanh nói ra hết.
- Tiểu Trân, lời của cô ấy nói là thật sao?
Anh nhìn cô với ánh mắt như mong muốn tìm thấy câu trả lời.

Trong lòng nóng như lửa đốt, bàn tay anh xiết chặt lấy tay cô, trong lòng gấp gáp lại có phần vội vã muốn nghe cô nói.
- Cô còn giấu hắn làm gì chứ? Chẳng phải là tác phẩm của chàng thượng tướng trẻ này làm ra hay sao? Cứ nói cho cậu ta biết là được mà để cậu ta còn chịu trách nghiệm với hậu quả cậu ta gây ra chứ.
Lâm Bắc Thần ngồi xuống ghế rồi tự ý rót một ly nước.
- Đúng vậy đó, vợ ai người đấy chăm.

Em sẽ không đi chăm vợ chăm con cho người khác đâu.
Lộ Lộ theo đó cũng ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hùa theo câu nói kia.

Bác sĩ Vương từ nãy đến giờ vẫn im lặng rồi cùng Diệp Tử Thanh đi đến chỗ cô chuẩn bị khám sơ qua sức khỏe cho cô.
- Duệ Trân?
Anh nghiêng đầu nhìn cô, Duệ Trân gần như vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

Đứa bé trong bụng cô là của anh nhưng cô sợ rằng nếu nói cho anh biết quá sớm thì anh sẽ không thể tập trung cho công việc, đến lúc đó ngày nào cũng chỉ quanh quẩn ở bên cô để chăm sóc cho tiểu bảo bảo sẽ rất rắc rối.
Nhưng rồi nhìn đôi mắt của anh cô cuối cùng vẫn là chịu thua trước " người chồng chưa cưới " này.

Duệ Trân thở dài, khóe môi cô cong lên rồi trả lời.
- Đúng vậy, cái thai cũng đã gần năm tuần tuổi rồi.
Nói rồi cô mở tủ lấy bên trong đó ra một tờ giấy siêu âm từ gần một tuần trước khi cô đến chỗ Diệp Tử Thanh khám.


Anh cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, kết quả đã mang thai được bốn tuần.

Trong lòng là những cảm xúc hỗn loạn đan xen, nước mắt hạnh phúc lại trực trào nơi khóe mi.

Nhưng rồi chợt nhớ đến ở đây còn có những người khác anh liền nén lại cái xúc ấy rồi cầm tờ giấy siêu âm ra bàn uống nước để bác sĩ Vương và Diệp Tử Thanh khám cho cô.
Đôi mắt anh không giấu nổi sự hạnh phúc, nhìn vào cái chấm rất rất nhỏ kia anh lại vô thức mà mỉm cười.

Đó chính là con của anh và cô, đó là đứa bé do chính anh và cô cùng tạo ra.

Cuối cùng thì người đàn ông được gọi là cây đại thụ lớn trong quân đội cũng đã biết được cái cảm giác được làm ba.
- Cháu chỉ bị sốt nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi thôi.
Bác sĩ Vương kê cho cô một đơn thuốc, vì bây giờ cô đang mang thai nên những loại thuốc được dùng cũng phải chọn lọc thật kỹ.

Diệp Tử Thanh kiểm tra sơ qua cho cô rồi nhanh chóng cất đồ để chuẩn bị xuống dưới phòng khám.
- May là thai nhi không sao hết.

Đứa bé này đúng là có ý chí sống thật, cô vật qua vật lại rồi cho nó dầm nước lạnh đến phát sốt mà nó vẫn không sao.
Cô cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, chỉ sợ rằng khi ở Dương Long do vận động quá mạnh kèm theo dầm nước lạnh mà ảnh hưởng đến đứa bé.

Nếu đứa bé có mệnh hệ gì cô sẽ ân hận suốt đời.
- Được rồi không làm phiền hai người nữa, chúng tôi có việc nên đi trước đây.
Diệp Tử Thanh thu dọn đồ nghề rồi đứng dậy cùng bác sĩ Vương đi ra ngoài.

Lộ Lộ mặc dù rất muốn ở lại với cô thêm một chút nhưng bị Lâm Bắc Thần lôi đi với lý do để không gian riêng cho anh và cô.
" Cạch.


"
Cánh cửa đóng lại trả về căn phòng yên tĩnh cho cả hai.

Cô ngồi ở trên giường nhìn về phía anh, Tử Quân từ nãy tới giờ khi cầm vào tờ giấy kết quả siêu âm là chẳng rời mắt lấy một chút.

Sau khi mọi người đã đi hết anh mới đứng dậy đi về phía cô.
- Em thực sự là mang thai rồi sao? Là… con của anh đúng không?
Nơi cổ họng nghẹn ngào một cảm xúc khó tả, anh ôm lấy cô, nằm xuống rồi vòng tay qua eo cô mà xiết chặt.

Áp mặt vào bụng cô, anh cảm nhận hơi ấm của cô cũng có thể cảm nhận được một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên.
- Không là sản phẩm của anh thì còn là của ai nữa?
Cô có một chút hờn dỗi mà hỏi lại anh.

Tử Quân có lẽ cũng là quá vui mừng nên nhất thời mới không kiểm soát được bản thân.
- Anh sắp được làm cha rồi, anh sắp có con rồi.
Vị thượng tướng cao cao tại thượng vô cảm lãnh đạm kia lần đầu tiên bật nhảy lên vì vui sướng.

Bỏ đi hết tôn nghiêm của một kẻ đứng đầu, anh giờ đây đã nghĩ được đến cái viễn cảnh anh sẽ gặp tiểu bảo bảo vào một ngày một ngày không xa.

Chỉ cần nhìn vào cái tương lai có anh, có cô, có con và có gia đình anh liền không ngăn được cảm xúc mà nhảy lên vui mừng.

Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm siêu âm, anh hét lớn lên trong cảm xúc vỡ òa.
Nhìn Tử Quân như một đứa trẻ vui mừng khi được cho kẹo mà trong lòng cô cũng cảm thấy vui lây.

Nếu như cứ mãi như này thì tốt biết mấy, không sóng gió cũng không có hiểu lầm, cuộc sống cứ bình bình trôi qua như vậy là được rồi.

- Trong này thực sự có em bé sao?
Tử Quân đặt tờ giấy siêu âm xuống bàn rồi chạy lại phía cô.

Anh chạm vào bụng cô, một cái chạm vô cùng nhẹ dường như sợ rằng nếu dùng sức sẽ khiến cô đau.

Duệ Trân bật cười nhìn hành động của anh, cho dù có là thượng tướng tài giỏi trên chiến trường, dù có chín chắn đến đâu thì cuối cùng anh vẫn chỉ là một người đàn ông.

Tử Quân chưa từng chăm sóc phụ nữ mang thai cũng không hiểu về thai nhi nên mới có những hành động ngốc nghếch như vậy.

Nhưng rốt cuộc mặt này của anh cũng vô cùng đáng yêu và chỉ có một mình Duệ Trân được nhìn thấy.
- Tử Quân à nếu anh chạm vào thì bé con sẽ sợ đấy.
Lời cô vừa nói liền khiến anh giật mình mà bỏ tay ra.

Ánh mắ nhìn chằm chằm bề phía bụng cô nhưng lại không dám chạm vào.
- Ha ha.
Duệ Trân bật cười không nhịn nổi khi nhìn thấy hành động ngốc nghếch của anh.

Đây cũng là một mặt của Tử Quân mà cô yêu.

Anh dễ lừa như vậy thực sự không giống anh của thường ngày chút nào.

Người cha này sẽ phải học thêm nhiều trước khi chào đón tiểu bảo bảo nhỏ rồi đây.
- Em cười gì chứ?
Tử Quân nhìn cô rồi nhíu mày hỏi.

Chẳng phải là anh đã làm theo như lời cô nói rồi sao? Có gì mà đáng cười kia chứ.
- Không có gì.
Cô cố gắng nhịn cười rồi nắm lấy tay anh đặt vào bụng.
- Bây giờ tiểu bảo bảo vẫn chưa hình thành, vẫn còn là một cái chấm nhỏ xíu mà thôi nên làm sao mà biết sợ được kia chứ?
Tử Quân giận dỗi đến mức đỏ mặt, thì ra là anh bị cô lừa nên cô mới cười lớn như vậy.


Nhưng rốt cuộc vẫn là không thể cưỡng lại đứa bé đang nằm trong bụng cô, anh chạm vào rồi xoa đều nhẹ nhàng.
- Mang thai như vậy có " làm " được không?
Gương mặt anh lúc đó vô sỉ vô cùng, Duệ Trân đỏ mặt đánh mạnh vào vai anh rồi quát.
- Tử Quân, anh nghiêm túc một chút đi.
Nếu như không phải cô mang thai thì có lẽ cô sẽ bị anh đem ra ăn sạch mất.

Người đàn ông này vẫn là không nên lơ là cảnh giác, gương mặt ngây ngốc kia khi nằm trên thân cô cũng sẽ hóa thành một con quái vật.
- Được rồi, được rồi không chọc Tiểu Trân nữa.
Anh có lẽ sau này sẽ phải học nhiều hơn về cách chăm sóc bà bầu.

Bởi lẽ không chỉ một hai ngày mà là cả chín tháng mười ngày cô mang thai vất vả.

Nếu như anh không biết cách chăm sóc cô thì làm sao xứng đáng được với cô kia chứ.

Hơn nữa anh cũng phải học, học không phải là bắt buộc mà anh học vì người con gái anh yêu.
- Tử Quân, anh đang nghĩ gì vậy?
Thấy anh im lặng một hồi lâu cô mất kiên nhẫn mà lên tiếng.

Không phải là biết tin cô mang thai vui đến mức ngốc luôn rồi đấy chứ.
- Chỉ là anh đang nghĩ đến việc sau này sẽ cùng Tiểu Trân trở thành người một nhà, khi đó chắc là sẽ hạnh phúc lắm.
Cô mỉm cười ôm lấy anh rồi nhẹ đưa mắt về phía anh.

Cô cũng đã từng nghĩ đến viễn cảnh đó, cô là người con gái hạnh phúc nhất thế gian khi được gả cho người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới.

Nhất định sau này khi sóng gió qua đi, cô sẽ cùng anh sống một cuộc sống bình yên.

Khi đó tuy cô không thể hết bận bịu với công việc nhưng nhất định vẫn sẽ dành ra thời gian cho anh và chăm sóc cho gia đình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận