Sủng Vợ Đến Nghiện Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Rốt cuộc thì đến cuối cùng hắn vẫn không thể đoán được rằng Tô Vũ Đình lại còn sống. Ngày đó chính Diệp Tử Thanh đã nói với hắn rằng Tô Vũ Đình đã chết, thi thể cũng được mang đến trước mặt hắn. Vì đang vui mừng trước một cuộc giao dịch lớn thành công nên hắn cũng chẳng kiểm tra lại.

- Mày làm ra những chuyện trái lương tâm đạo đức không sợ rằng sẽ có ngày mày cũng gặp phải những điều như vậy sao?

Cho đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu rằng tại sao Dạ Hoắc Tước lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Dã tâm đã giết chết một con người nhưng con người ấy lại giết chết hàng ngàn sinh mệnh.

Dạ Hoắc Tước lau đi vệt máu dài rơi trên khoé miệng, hắn nhìn Tô Vũ Đình rồi nhàn nhạt mỉm cười.

- Nếu tao sợ thì tao sẽ không làm. Tao chưa bao giờ hối hận với việc tao đã làm ra.

Nhìn hắn của bây giờ chẳng khác nào một con chim gãy cánh, Tô Vũ Đình hít một hơi thật sâu rồi nhìn hắn.

- Vậy tao cũng chẳng còn gì để nói với mày nữa. Chúng ta… kết thúc ân oán ở đây đi.

Tô Vũ Đình rốt cuộc bây giờ không phải là một bệnh nhân tâm thần nữa, hắn chính là con nuôi của Hạ Đông, là người kế nhiệm trên di chúc của ông ta. Hắn không kém Dạ Hoắc Tước là bao nhưng lại vì quá tin người mà gây ra hoạ diệt cả một tổ chức.


- Để tao xem mày sẽ làm gì tao. Nếu như một năm trước mày chưa chết thì để tao bây giờ sẽ tiễn mày về với Hạ Đông.

Nói rồi Dạ Hoắc Tước lao đến chỗ của hắn chỉ thấy Tô Vũ Đình nở một nụ cười rồi né người sang một bên. Hắn dùng thân thủ nhanh nhẹn đánh được vào những yếu điểm của Dạ Hoắc Tước, nhanh chóng khiến cho hắn phải lùi về.

- Qua bao năm mày vẫn như vậy, chẳng thay đổi những điểm yếu đi được chút nào.

Dạ Hoắc Tước nhìn hắn rồi một lần nữa lao lên. Lần này Dạ Hoắc Tước đã đánh vào những yếu điểm của Tô Vũ Đình. Nhưng hắn không biết rằng người anh cùng được nhận nuôi với hắn qua bao năm đã khắc phục được hết những yếu điểm. Bởi lẽ Tô Vũ Đình luôn ghi nhớ những lời mà Hà Đông dạy, ngày một hoàn thiện hơn dù cho có là ở trong bệnh viện

Giữa hắn và Tô Vũ Đình là ân oán riêng, nhất định hôm nay sẽ giải quyết. Một kẻ mất kiểm soát và một kẻ bình tĩnh nhất định là đã có kết quả thắng thua. Hơn nữa sức lực của Dạ Hoắc Tước bây giờ cũng không thể lại so với sức của Tô Vũ Đình bởi lẽ hắn đã tốn khá nhiều sức lực cho việc hạ gục đội đặc vệ của Tử Quân.

Không ngoài dự đoán chỉ mười lăm phút trôi qua Tô Vũ Đình đã bắt được Dạ Hoắc Tước và hạ hắn trong ba đòn đánh chí mạng. Có lẽ suốt bao nhiêu năm qua hắn đã quên mất đi sự tồn tại của một Tô Vũ Đình, quên đi cái tội ác mà hắn đã gây ra. Bây giờ Tô Vũ Đình ở đây để nhắc cho hắn về người cha đã nuôi đã bị hắn một tay mà giết chết.

- Đến lúc trả lại hết những ân oán rồi, Dạ Hoắc Tước.


Tô Vũ Đình nhìn hắn đang nằm ở dưới sàn lạnh lập tức đưa tay kéo áo hắn dậy. Người hắn cần chỉ có Dạ Hoắc Tước, mọi chuyện còn lại sẽ không để tâm.

- Mày khiến tao ngạc nhiên đấy.

Nụ cười nở trên môi Dạ Hoắc Tước, hắn thả lỏng cơ thể mà đúng hơn là chẳng còn sức lực nào để phản kháng. Mặc cho Tô Vũ Đình kéo lê đi hắn vẫn không ca thán lấy nửa lời. Bởi lẽ trong cuộc chiến lần này hắn thực sự đã thua rồi.

Căn nhà to lớn kia trải qua hơn năm mươi năm ở vùng sa mạc rộng lớn gắn với từng kỉ niệm của Tô Vũ Đình. Giờ đây phải rời xa nơi từng có nhiều kỷ niệm thực lòng hắn cũng không nỡ. Tô Vũ Đình là trẻ mồ côi được Hạ Đông nhận làm con nuôi vì vợ ông ta đã sớm mất do bệnh ung thư. Tô Vũ Đình luôn kính trọng người cha này, một lòng theo ý tưởng lớn của ông ta muốn trở thành người tốt.

Hắn mang Dạ Hoắc Tước ra bên ngoài, vừa nhìn thấy Diệp Tử Thanh hắn liền lên tiếng.

- Cô đã xong việc chưa?

Diệp Tử Thanh tay vẫn băng bó cho một đặc vụ đang nằm dưới đất bận rộn mà trả lời hắn.


- Cũng sắp xong rồi, đây là người cuối cùng.

Trong số những người là Diệp Tử Thanh cứu có cả Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh. Hai người bị thương nặng, máu chảy loang cả một vùng cát. Diệp Tử Thanh khó khăn lắm mới cầm được máu, cô ấy không thể đưa tất cả đến bệnh viện chỉ đành để họ lại đợi người của phía cảnh sát đến đón. Hơn nữa Tử Thanh cũng không muốn quay trở về bệnh viện, khi đó gặp cô, gặp đồng nghiệp rồi sẽ rất khó để lựa chọn rời đi.

- Được rồi chúng ta đi thôi.

Diệp Tử Thanh sau khi băng bó xong vết thương cho người cuối cùng liền đứng dậy rồi chạy về phía Tô Vũ Đình. Mọi chuyện giờ đây đang dần khép lại, chỉ có điều những câu chuyện mới mở ra không biết sẽ là phúc hay họa.

" Bùm. "

Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên, toà nhà vốn dĩ kiên cố trong thoáng chốc sụp đổ. Một quả bom hẹn giờ, đúng vào mười hai giờ đêm liền phát nổ. Sức công phá của nó khá lớn, lan rộng cả ra bên ngoài. Diệp Tử Thanh giật mình quay lại nhìn liền bị sức công phá của nó đập vào người mà ngã xuống. Căn nhà trong phút chốc sụp đổ, tất cả những người trong căn nhà kia đã bị nó chôn vùi trong cát bụi.

" Là Dạ Hoắc Tước làm sao? "

Có lẽ hắn cũng đã biết được kết quả của đêm ngày hôm nay nên sớm chẳng còn gì luyến tiếc. Một quả bom phá hủy đi tất cả những mảnh vỡ còn sót lại của căn nhà, chôn vùi đi những tội ác mà bàn tay hắn đã gây ra. Hắn buông bỏ đi tất cả, ánh mắt nhìn cơ ngơi đã bao năm gắn bó mà có chút não lòng. Dù gì thì Dạ Hoắc Tước cũng đã từng lớn lên ở đó, đã từng có những khoảng khắc huy hoàng ở đó. Lựa chọn phá hủy đi ngôi nhà kia thực sự là rất khó khăn đối với hắn.

" Mọi chuyện vậy là kết thúc rồi sao? Rốt cuộc thì Cẩn Duệ Trân cũng không phải lo nghĩ nữa rồi. "


Diệp Tử Thanh mỉm cười đứng dậy rồi quay mặt rời đi để lại phía sau lưng là cả một quá khứ huy hoàng từng tồn tại. Không có gì là mãi mãi, không có gì là sống với thời gian. Cả một thời huy hoàng nhưng rồi cũng sẽ có thời sụp đổ. Không có cái gì là vĩnh hằng.

- Chúng ta đi đâu đây anh Tô.

Diệp Tử Thanh ngồi lên ghế lái rồi chỉnh lại gương chiếu hậu. Dạ Hoắc Tước bị hắn áp chế vốn không còn sức lực chống lại.

- Ra cảng đi, chúng ta sẽ rời khỏi thành phố này.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi chạy thẳng đến bến cảng. Cuối cùng thì thời điểm mà hắn đã mong chờ suốt một năm qua cũng đã đến, Tô Vũ Đình nhìn ra bên ngoài nơi phố phường đông đúc vố từng rất quen thuộc.

Tiếng bom lớn đã đánh thức không biết bao nhiêu là người dân và đả động đến phía cảnh sát. Sau khi xác định được đó chính là tiếng bom nổ ở vùng ngoại ô thành phố nơi mà Tử Quân sẽ đến vào đêm nay giám đốc Hoắc liền nhanh chóng cho người đến để tiếp viện. Sau khi bom nổ để lại một khung cảnh đáng sợ và kinh hoàng. Bầu không khí trở nên đục ngầu và đầy khói, với những mảnh vỡ trong đống đổ nát bủa vây khắp nơi. Âm thanh của bom nổ vang lên, phá hủy mọi thứ trong tầm với của nó, làm rung chuyển đất đai và làm bộ não của con người bị sốc.

Trên bề mặt đất, những mảnh vụn xe cộ, đồ vật khác bị ném văng xa, tạo thành một cảnh tượng đáng sợ của sự tàn phá. Căn nhà được cho là một lịch sử của thời đại cũng đổ nát đánh dấu sự sụp đổ của một đế chế. Toàn bộ cảnh tượng hoang tàn sau khi bom nổ gợi lên một cảm giác tuyệt vọng và đau đớn.

Công cuộc tìm kiếm nhanh chóng được phát động, những người sống sót là còn rất ít, thi thể la liệt nằm trên bãi cát trải dài. Mùi máu tanh nồng nặc tỏa lên, đội cứu hộ rất nhanh đã tới. Người còn sống được đưa lên xe cấp cứu còn thi thể đã không còn hơi thở cũng được mang về để an táng và ghi công. Trong một đêm ngắn ngủi dường như mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận