Sủng Vợ Lên Trời

Thuốc mà Cố Ngọc Lam dùng để hại ba là được nhập từ nước ngoài, sau khi Triều Dương cố gắng điều tra thì rốt cuộc cũng đã điều tra ra được một manh mối rất quan trọng. Thuốc đó là một loại thuốc mới được do trung tâm phát minh nghiên cứu tư nhân của mỹ điều chế ra, chỉ mới được thử nghiệm trên động vật, còn chưa từng thử nghiệm trên người.

Nhưng cho dù là thuốc vẫn chưa được thí nghiệm trên con người, nhưng mà nó vẫn được buôn bán ở chợ đen.

Mà Cố Ngọc Lam thì mua được từ chợ đen, về phần tại sao Cố Ngọc Lam biết có sự tồn tại của loại thuốc này, cái này cũng chỉ có một mình Cố Ngọc Lam mới biết được rõ ràng.

Đường Ngọc Sở ngồi ở trên ghế sofa liếc nhìn tài liệu điều tra, lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt hơi ngưng trọng.

Sau khi xem xong, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở trước cửa sổ sát đất: “Triều Dương, vậy phải làm sao mới có thể cứu được ba của em đây?”

Lục Triều Dương xoay người lại, đôi môi mỏng khẽ mở: “Anh đã liên lạc với trung tâm phát minh nghiên cứu kia rồi, mà bọn họ cũng đã đồng ý sẽ chế tạo ra thuốc giải.”

Nghe vậy, trên mặt của Đường Ngọc Sở có nét vui mừng: “Thật sự hả anh?”

“Ừm, thật sự."

Đường Ngọc Sở bỏ tài liệu xuống, đứng dậy bước nhanh đi qua ôm lấy anh.

“Triều Dương, có anh thật là tốt.” Cô thì thầm nói ở trong ngực của anh.

Kể từ khi ba cô hôn mê đến ngày hôm nay, lo lắng và sợ hãi ở trong lòng kể từ một giây biết được ba mình có thể được cứu, cô đã nhận được sự an ủi.

Mà đây điều là do Triều Dương đã cho cô.

Nếu như không có anh, cô không dám tưởng tượng được mình sẽ trở nên bất lực và sợ hãi đến cỡ nào.

Nghĩ đến điểm này, bàn tay đang ôm lưng của anh không khỏi nắm chặt lại, chôn đầu thật sâu vào trong ngực của anh, trong mũi tràn ngập hương vị mát lạnh thuộc về riêng anh, lòng của cô căng đầy, mũi nhịn không được mà chua xót, nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi mi mắt.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nức nở trầm thấp, sắc mặt của Lục Triều Dương hơi rét lạnh, trong đôi mắt sâu thẳm cũng mang theo đau lòng. Anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc, mọi chuyện không tốt đều sẽ trôi qua thôi.”

Ừ, đều sẽ trôi qua.

Cô khóc không thành tiếng ở trong ngực của anh.

...

Lâm Thành giữ lại được một cái mạng nhưng mà nghề nghiệp dùng để nuôi sống anh ta cũng đã đi đến cuối con đường.

Ngày hôm sau sau khi Lâm Thành xảy ra chuyện, Đường Hải lập tức lên tiếng loại trừ Lâm Thành, đồng thời cũng làm sáng tỏ mình không có bất cứ liên quan gì đến những scandal nhiều năm qua của Lâm Thành, đều là do tác phong của Lâm Thành có vấn đề.

Chuyện mà Đường Hải làm quả thật chính là đang xát muối lên vết thương của Lâm Thành, quan hệ hợp tác nhiều năm như vậy nhưng lại dừng ở một tờ tuyên bố như thế.

Điều này khiến cho khán giả xôn xao.

Việc quay “Thanh Phi Truyền” của Đường Hải cũng không bởi vì chuyện của Lâm Thành mà dừng lại, Đường Hải dùng một cái giá cao để tìm được một đạo diễn nổi tiếng nào đó ở trong nước để cứu cục diện, cho nên bộ phim vẫn được khởi quay như bình thường.

“Bộ phim này còn chưa quay mà lại xảy ra chuyện như vậy, chắc bộ phim này có độc rồi.”

Sau khi Tống An Kỳ xem hết tin tức thì lại phát biểu một bình luận... không tính là bình luận.

Đường Ngọc Sở gượng cười: “Trọng điểm quan tâm của cậu thật sự không giống như người bình thường nha.”

Bình thường sẽ mắng chửi Đường Hải không có đạo đức, hoặc là đáng thương cho đạo diễn nào đó, hoặc là mắng Lâm Thành bị trừng phạt là đáng đời.

Sao đến chỗ của cô ấy thì lại biến thành bộ phim này có độc?

“Chẳng lẽ là không đúng hả?” Tống An Kỳ nhếch môi: “Ngày hôm đó cậu có đến hiện trường buổi họp báo khởi quay, cậu xem khí thế lớn biết bao nhiêu, nhưng mà kết quả thì sao đây, Lâm Thành...”

Nói đến đây, Tống An Kỳ thở dài: “Cả đời của anh ta xem như đã bị hủy rồi.”

“Sao vậy, cậu thương hại anh ta hả?”

Đường Ngọc Sở nói đùa.

Tống An Kỳ vội nói: “Ai thương hại anh ta chứ, kết cục của mấy tên dê xồm không nên đáng thương.”

“Vậy cậu than thở cái gì?”

“Chẳng qua là tớ cảm thấy một người đàn ông sống tạm bợ giống như anh ta cũng không có gì là hay.”

Nghe lời nói của cô ấy, Đường Ngọc Sở nhịn cười không được: “Lấy mặt dày vô sỉ của Lâm Thành mà xem, anh ta không cảm thấy đây là sống tạm bợ, ngược lại sẽ cảm thấy ông trời đã đóng một cánh cửa của anh ta lại thì chắc chắn sẽ mở ra một cánh cửa khác cho anh ta.”

“À..." Tống An Kỳ nhăn mày: “Ý của cậu là?”

Đường Ngọc Sở mỉm cười: “Chó sẽ không đổi đớp cức.”

“Mẹ *! Anh ta thật sự không sợ chết à?”

Tống An Kỳ lập tức cảm thấy sao người lúc đó đã ra tay lại không trực tiếp diệt anh ta luôn đi, tránh khỏi gây tai họa cho con gái nhà người ta.

Đường Ngọc Sở cười cười, khóe mắt liếc nhìn về phía Lina đang đi tới, cô nhanh chóng nói với Tống An Kỳ: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, trở về làm việc đi, giám đốc đến rồi này.”

Tống An Kỳ quay đầu lại nhìn, đúng lúc Lina đã đi đến gần, cô ấy vội vàng đứng lên chào: “Giám đốc.”

Lina vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng mà khóe môi đã mang theo một nụ cười như có như không, nhẹ nhàng gật đầu với Tống An Kỳ: “Ừm.”

Tống An Kỳ nhìn Đường Ngọc Sở, sau đó nhanh chóng trở về vị trí của mình.

“Sao rồi giám đốc?” Đường Ngọc Sở đứng dậy.

Lina do dự một chút mới chậm rãi lên tiếng nói: “Phía cấp cao của công ty có ý để cô vào đoàn làm phim “Thanh Phi Truyền” quay một đoạn video Cố Ngọc Lam kính nghiệp, sau đó đăng lên trên mạng để bọn họ có thể khen thưởng Cố Ngọc Lam, để có thể đạt tới nhiệt độ bùng phát.”

Cái này nghe xong liền biết lại là nhầm vào cô.

Trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực, Đường Ngọc Sở đưa ra sự phản đối sau cùng: “Có thể để cho phóng viên cấp dưới của tôi đi không?”

“Không được!” Lina lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: “Đây là do tổng giám đốc Tô đã ra lệnh, tôi biết là tổng giám đốc Tô làm vậy là gây khó dễ cho cô, nhưng mà nếu như cô cứ cố chấp không đi, cô ta cũng sẽ dùng những cách khác để đối phó với cô. Có đôi khi nhất thời chịu oan ức chỉ là vì để con đường của chúng ta có thể đi được càng xa càng ổn định, cô nói xem có đúng không?”

Lina hiếm khi nói nhiều lời như vậy, trong câu chữ đều là quan tâm đối với cô.

Đường Ngọc Sở nở nụ cười: “Ừm, cảm ơn cô.”

Lina hài lòng cười cười, sau đó vỗ vỗ vai của cô dặn dò: “Vào đoàn làm phim phải cẩn thận một chút.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Tô Nhã An đã để cô vào đoàn làm phim thì chắc chắn có cái gì đó đang chờ đợi cô.

Như vậy thì có sao, cho đến bây giờ cô cũng chưa từ e ngại.

...

Địa điểm quay của “Thanh Phi Truyền” là ở Thanh Sơn, phim trường lớn nhất cả nước.

Thanh Sơn cách thành phố Bắc Ninh hơn một nghìn cây số, cho nên lần này xem như là đi công tác.

Đường Ngọc Sở nghiêm túc lau ống kính của máy ảnh, vừa nhìn thấy cô thì Tống An Kỳ liền đi tới.

“Ngọc Sở, Thanh Thành cách thành phố Bắc Ninh xa như vậy, cậu xác định một mình cậu vẫn ổn hả?”

Trong lòng của Tống An Kỳ hơi lo lắng, trời cao hoàng đế ở xa, xa như vậy nếu như xảy ra chuyện gì thì thật sự không biết phải làm sao.

Đường Ngọc Sở cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Tớ không có đi một mình, Lục Thanh Chiêu phải đi với tớ.”

“Chỉ có một mình anh ta cũng không được đâu nhỉ? Hơn nữa anh ta là một người đàn ông, có một số việc cũng không tiện mà.”

Đường Ngọc Sở bị lời nói của cô chọc cười, động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Vậy có cần phải phái thêm một người đi theo giúp tớ không.”

Tống An Kỳ bất mãn lầm bầm: “Tớ đây là quan tâm cậu mà, cậu còn cười nhạo tớ nữa.”

Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày, cười nói: “An Kỳ, tớ biết là cậu quan tâm cho tớ. Lần này tớ đi ấy hả, trong lòng của tớ cũng đã có tính toán rồi, những chuyện mà mình tránh không được vậy thì chúng ta cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Hơn nữa, cô cũng sẽ không có cảnh giác thấp giống như buổi tiệc lần trước, sẽ đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để cho Cố Ngọc Lam có cơ hội lợi dụng.

“Tâm trạng của cậu cũng tốt quá ha.” Tống An Kỳ không biết là nên mừng hay là nên đau lòng cho cô đây.

Một người vốn rất ngây, thơ trải qua khoảng thời gian biến cố này lại trở thành một người ổn trọng không sợ hãi như vậy.

Nói thật thì đó cũng không phải là một chuyện tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui