Sủng Vợ Lên Trời

“Món này phải có mùi vị, cho dù nấu ngon đến cỡ nào cũng không cùng một người nấu, nên lúc nếm sẽ tẻ nhạt không có mùi vị.”

Câu nói này của anh xem như lời giải thích cho sự nghi hoặc trong lòng cô.

“Nhưng em nấu thì khác.”

Đồng thời, anh cũng bày tỏ sự đặc biệt của cô.

Bởi vì anh yêu cô, nên yêu hết mọi thứ thuộc về cô.

Gần đây, tin đồn trong nội bộ tập đoàn Đường thị bay khắp trời, các nhân viên đều bàn tán xem ai sẽ là chủ tịch đời mới của Đường thị.

Có người nói Cố Ngọc Lam nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nên chức chủ tịch tám chín phần sẽ thuộc về cô ta.

Cũng có người nói Đường Ngọc Sở âm thầm thu mua cổ phần của các cổ đông khác với giá cao, muốn tạo một cuộc phản công lớn trong đại hội cổ đông.

Nhưng phần lớn nhân viên đều nghiêng về phía Đường Ngọc Sở, người thừa kế đích thực của nhà họ Đường.

Trong lúc ông chủ tịch trúng gió nằm viện, vợ chủ tịch và Cố Ngọc Lam liền công khai nhúng tay vào việc tiếp quản tập đoàn, bọn họ vội vã không kịp chờ đợi như vậy, chẳng phải đang âm mưu chiếm đoạt Đường thị à?

Ai ai cũng thấy rõ lòng tham này!

Nên chẳng trách phần lớn nhân viên đều đứng về phía Đường Ngọc Sở, mong cô cả đích thực của nhà họ Đường sẽ giành được chức chủ tịch trong đại hội cổ đông.


Trái ngược với sự mong đợi của bọn họ, Đường Ngọc Sở lại rất bất an.

Trước đây vì vết thương trên mặt Cố Ngọc Lam, nên đại hội cổ đông bị hoãn lại, nhưng Cố Ngọc Lam này vừa khỏi bệnh đã tổ chức đại hội cổ đông ngay.

Mặc dù mấy người Triều Dương đã sớm hành động rồi, nhưng cô sợ đến lúc đó sẽ không tới kịp, hoặc chuẩn bị không chu đáo, ngộ nhỡ cô thua trận này, vậy thì Đường thị thật sự rơi vào tay mẹ con Triệu Uyển Nhan.

Nếu thật sự đi tới bước đó, đợi ba cô tỉnh lại, cô nên giải thích với ông thế nào đây.

Vì để bảo đảm trận này có thể giành chiến thắng, cô đã nhờ Thanh Chiêu cùng cô đi hỏi thăm mấy cổ đông nhỏ, mặc dù cổ phần trong tay bọn họ không nhiều, nhưng đến lúc bỏ phiếu cũng có tác dụng rất quan trọng.

Điều đáng vui mừng là mấy cổ đông mà cô đi hỏi thăm liên tiếp đều là những đối tác làm ăn từng gắn bó với ba cô năm đó, nên khi Đường Ngọc Sở đến, bọn họ cũng không làm khó cô, nói rất thẳng thắn chứ không giấu giếm.

Chỉ cần điều kiện không quá đáng, bọn họ có thể ủng hộ cô trong đại hội cổ đông, Đường Ngọc Sở cũng đồng ý với họ.

Nhưng lúc đi hỏi thăm người cuối cùng trong danh sách, bọn họ đã gặp phải rắc rối – bị người ta từ chối đuổi ra bên ngoài.

“Ông cụ nói rồi, ông ấy chỉ là cổ đông nhỏ, không muốn bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực trong Đường thị, nên mời hai người về cho!”

Đây là lời ông cụ cổ đông đó căn dặn nữ giúp việc nói với bọn họ.

Ý của ông cụ là, ông ấy định từ bỏ cơ hội bỏ phiếu trong đại hội cổ đông lần này, mặc kệ là cô hay Cố Ngọc Lam, ông ấy cũng không ủng hộ.


Nhưng Đường Ngọc Sở cần sự ủng hộ của ông ấy nên...

“Ông Trần, ông và ba cháu đã quen biết nhau mấy chục năm, quan hệ hai người vẫn luôn rất tốt, ông cũng rất yêu thương thế hệ sau như cháu. Lần này Đường thị gặp phải nguy cơ lớn, nên cháu thật sự rất cần sự ủng hộ của ông.”

Đường Ngọc Sở đứng ngoài cửa, cách một cánh cửa nói với người bên trong.

Một lúc sau, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn Lục Thanh Chiêu đứng bên cạnh mình, rồi mỉm cười, hơi mất mát nói: “Xem ra ông Trần thật sự không muốn giúp chị rồi.”

“Chị dâu, nếu ông ấy đã không muốn giúp, vậy chúng ta đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa. Chúng ta về nhà nghĩ cách khác thôi.”

Đường Ngọc Sở bĩu môi, thở dài bất đắc dĩ: “Giờ chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy, về nhà thôi.”

Hai người vừa rời đi, cánh cửa liền mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra ngoài quan sát, thấy không còn ai nữa mới đóng cửa lại.

Trong nhà, có mấy nam nữ đang đứng trong phòng khách, còn một ông lão trung niên khoảng sáu bảy mươi tuổi thì ngồi trên sofa, khuôn mặt đầy sương gió nghiêm lại, đôi mắt toát ra ý lạnh.

“Ba.” Người đàn ông trung niên vừa mở cửa lúc nãy đi tới, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện ông cụ nói tiếp: “Cố Ngọc Lam đã đồng ý với con, chỉ cần ba ủng hộ cô ta trong đại hội cổ đông, miễn là cô ta ngồi lên ghế chủ tịch Đường thị, cô ta sẽ chia cho chúng ta thêm 5% cổ phần, hơn nữa còn cho chúng ta thêm chín tỷ tiền mặt, một điều kiện tốt như thế, nếu chúng ta không đồng ý chẳng phải là tên ngốc sao?”

“Đúng đó ba, ba nói xem chút cổ phần trong tay ba cả năm trời có thể kiếm được bao nhiêu hoa hồng, còn không đủ cho mấy người chúng ta nhét kẽ răng.” Người đàn ông trẻ tuổi hơn một chút đứng bên cạnh phụ họa.

“Nên ba à, ba đồng ý với cô ta đi.”


“Ba, Tiểu Kiệt sắp thi đại học rồi, tụi con cũng rất cần tiền.”

“Ba, ba vì tụi con mà đồng ý đi.”

“Ba...”

Ông Trần thờ ơ nhìn mấy người con trai con dâu liên tục khuyên nhủ mình, sắc mặt tham lam của bọn họ làm ông cảm thấy người làm ba như ông rất thất bại.

Nếu không phải trong tay ông có chút cổ phần của Đường thị, hơn nữa đúng lúc lần này Đường thị xảy ra vấn đề, thì sao bọn họ có thể tới đây thăm ông thường xuyên như vậy?

Trước đây, mỗi năm chỉ tới dịp Tết đến, bọn họ mới tới đây thăm ông già này, còn khoảng thời gian khác thì một bóng người cũng không có.

Trong lòng ông dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu không thể giải thích được.

Bên tai ông vẫn văng vẳng tiếng ầm ĩ của con trai và con dâu, bàn tay chống gậy của ông từ từ nắm chặt, bỗng dùng sức gõ mạnh xuống sàn, giọng nói đầy uy lực quát lên: “Im lặng hết cho tôi!”

Dứt lời, con trai con dâu của ông đều vội vàng ngậm miệng lại.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không ủng hộ ai hết. Đây là nguyên tắc của tôi, giờ mấy người có nói gì đi chăng nữa cũng vô ích.”

Ánh mắt sắc bén của ông cụ Trần quét qua từng người con trai con dâu của mình, không đợi bọn họ chất vấn, ông đã đứng dậy, nói với nữ giúp việc bên cạnh: “Cô dìu tôi về phòng nghỉ ngơi, rồi bảo bọn họ về hết đi.”

“Vâng ạ!” Nữ giúp việc nghe vậy thì nhanh chóng dìu ông về phòng.

“Ba!” Một người con trai trong số đó vẫn muốn nói gì đấy, nhưng cửa phòng đã bị ông đóng chặt rồi.


Chẳng mấy chốc, nữ giúp việc đã đi ra ngoài, rồi nói với họ: “Ông Trần nói, mọi người về hết đi, đừng tới đây nữa. Cho dù mọi người có phá cánh cửa này xông vào, ông ấy cũng không đồng ý đâu.”

Mấy người con trai con dâu của ông Trần nhất thời đen mặt, trong đó có một người định xông lên, dọa nữ giúp việc vội né qua một bên, cũng may ông ta bị mấy người khác ngăn lại.

“Bỏ đi, nếu ba đã nói như vậy, chúng ta cứ đi về bàn bạc đối sách trước, rồi hẵng tới đây.”

Nơi ông Trần ở là tòa nhà kiểu cũ, nên không có thang máy.

Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu cùng đi xuống cầu thang, nhưng không ngờ lúc đi xuống lại chạm mặt Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc cũng đi tới đây hỏi thăm.

Mặt Cố Ngọc Lam vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn vết bầm, nhưng so với dáng vẻ đáng sợ lần trước thì đỡ hơn rất nhiều.

Gặp mặt kẻ thù thì đỏ mắt!

“Đường Ngọc Sở, sao mày lại tới đây?” Cố Ngọc Lam trầm mặt, nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Đường Ngọc Sở nhún vai đáp: “Mục đích tôi tới đây cũng giống cô thôi.”

Câu hỏi này của cô ta thật sự quá ngu ngốc.

“Ồ?” Cố Ngọc Lam khoanh hai tay trước ngực, rồi nhếch miệng cười khẩy: “Hóa ra mày cũng tới đây vì ông Trần. Nhưng...”

Cô ta ngừng một lát, ý cười bên khóe miệng càng sâu thêm, mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.

“Mày đừng hòng nhận được sự ủng hộ của ông Trần, vì ông ta chỉ có thể ủng hộ tao thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận